Bỗng chốc, Lam Duê đưa ánh mắt trêu ngươi chống lại cặp mắt tràn đầy tàn bạo của hắn từ bên trong, mặc dù chủ nhân của đôi mắt kia không thấy được cô, thế nhưng trực giác lại mách bảo hắn là cô đang ở nơi này, đáy mắt ánh lên sự khát máu, không hề suy giảm chút nào vì không nhìn thấy người.
Khả năng nhận biết rất nhạy!
Lam Duê vốn dĩ định mang theo chiến lợi phẩm rời đi, xem ra lần này đã bị khơi lên hứng thú, nâng cằm, chăm chú nhìn xuống bên dưới.
Lăng Ngạo thấy thế nhíu mày, nương theo tầm mắt của cô nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mây đen giăng đầy, tối thui như mực.
"Lam Duê!"
Khẽ gọi một tiếng, âm thanh nghe ra có vẻ khó chịu.
Lam Duê không ngốc, nghe thấy anh gọi tên mình như vậy liền nhận ra ngay anh đang không vui. Đưa tay kéo anh ngồi xuống, chỉ vào tên thiếu niên đang bị giữ bằng xích sắt ở trong lồng tre, nói: “Anh cảm thấy người này như thế nào?"
"Có ý gì?"
Lòng bàn tay mượt mà nhẹ lướt qua bề mặt của Liên Tâm ngọc chẩm, nhếch môi cười hứng thú: “Người thiếu niên kia. . . . . . Nếu như mà em đoán không sai, hẳn là một người thú!"
Người thú, thật ra thì cũng không thể nói họ không phải là người, chính xác mà nói, hẳn là bị vứt bỏ, hoặc là một đứa trẻ con bị lạc đường, vào thời điểm sự nhận thức chưa phát triển, được dã thú nuôi lớn. Tuy rằng vẫn mang dáng dấp đặc trưng của con người, nhưng tập tính lại chẳng khác gì một con thú. Mặt khác, người thú tồn tại rất ít. Thử nghĩ xem, những con dã thú hung hãn đều là những loại khát máu tàn nhẫn, làm sao có thể nuôi dưỡng một kẻ thù của thiên nhiên? Bất quá, vẫn có một vài trường hợp cá biệt còn tồn tại.
Nói thí dụ như. . . . . . tên thiếu niên tóc vàng bên dưới này chẳng hạn!
Lăng Ngạo cũng hơi sững sờ, cẩn thận liếc nhìn tên thiếu niên bị giam trong lồng bên dưới, quả nhiên thấy được sự hung hãn khát máu tựa như dã thú bên trong đôi mắt của cậu ta, lại có một chút cô đơn như cảm xúc của con người.
Có điều, đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, dường như Lam Duê cảm thấy rất hứng thú đối với tên người thú này?
Thu hồi tầm mắt, từ từ chuyển đến gò má thanh tú của Lam Duê, đáy mắt đen nhánh lóe lên một tia bí hiểm, ngón tay chậm rãi vươn đến bên hông cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua vòng eo mềm mại, lạnh nhạt nói: “Em thích nó?”
Bên hông truyền tới cảm giác tê dại khiến Lam Duê lập tức trút bỏ hết sự hứng thú trên gương mặt, nghiêng đầu sang, nhìn anh thật sâu, trịnh trọng nói: “Qủa thật thích, em thích cái ánh mắt đầy dã tính của nó. Chỉ là, không phải loại yêu thích giữa nam nữ bình thường, về điểm này anh cứ yên tâm!”
Đáp án này làm Lăng Ngạo hài lòng, liếc mắt nhìn cô, cuối cùng thu tay của mình lại, không cần phải nhiều lời nữa. Rõ ràng trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút không vui, Lăng Ngạo là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh, đối với bất kỳ người đàn ông nào, bất kể là ai, tuyệt đối không cho phép có kẻ dám mơ ước đến người phụ nữ của anh.
Tròng mắt đen thâm thúy liếc nhìn tên thiếu niên bên dưới, rồi sau đó liền mất hứng. Lam Duê có hứng thú, không có nghĩa là anh cũng cảm thấy như vậy. Đáy mắt của tên kia nổi lên dã tính cùng bất khuất, không phải ai cũng có thể thuần phục, lại là thiếu niên, thay vì nói nó là người, chi bằng gọi nó là một con thú.
Có một số người yêu thích những thứ đặc biệt, khi nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của tên thiếu niên kia, bọn họ lập tức nhốn nháo hẳn lên. Gía tiền từ mười triệu không ngừng tăng vọt, trong thời gian chưa đến nửa phút, giá trị của hắn đã lên đến bảy trăm năm mươi triệu rồi.
Lăng Ngạo xoay tròn cái bật lửa trong tay, lạnh lùng nhìn màn đặt giá phía dưới. Đáy mắt hung ác của tên kia dần dần đậm lên theo tiếng chào giá sôi nổi, hẳn là một chút kiên nhẫn còn sót lại của loài người đã bị dã tính thâu tóm.
Mà người phụ nữ đứng cạnh anh thì ngược lại, càng ngày càng hăng hái, điều này làm Lăng Ngạo cực kỳ khó chịu trong lòng. Đáng chết, cho dù biết rõ cảm giác của cô đối với tên thiếu niên kia chỉ là hiếu kỳ nhất thời, nhưng thân là chồng của cô, anh vẫn cảm thấy không vui. Anh muốn trong mắt của cô, trong tim của cô cũng chỉ có một mình mình, tuyệt đối không hy vọng có kẻ thứ hai tồn tại.
Tầm mắt bén nhọn quét về phía Ngự Phong đang đứng ở một bên, ý bảo anh ta đi đấu giá.
Nếu cô đã có hứng thú, vậy thì anh sẽ tặng cho cô, thuận tiện nhắc nhở luôn một thể.
Vẫn như lần trước, bắt đầu từ tám tỷ, Ngự Phong trực tiếp nhảy vọt lên tới hai mươi lăm tỷ.
Những người ngồi bên dưới thấy phòng bao bắt đầu ra giá, lập tức yên ắng hẳn đi, hai mươi lăm tỷ, số tiền này không còn nằm trong khả năng của bọn họ nữa.
Người chủ trì đêm nay thật sự hưng phấn đến phát run, đây có lẽ là buổi đấu giá thu được khoản hời nhiều nhất trong suốt cuộc đời làm chủ trì của hắn. Trước đó là khối ngọc chẩm cao lắm cũng chỉ có giá mấy chục triệu, lập tức được nâng lên thành hai mươi tỷ, bây giờ chỉ bán đấu giá một tên thiếu niên có vẻ ngoài một chút, bỗng chốc vượt qua cái mốc trước đó. Ôi Thượng đế, đây là đang nằm mơ sao? Rốt cuộc người ở bên trong căn phòng ấy là ai, tiền bạc không phải là tiền ư?
"Có ai còn muốn ra giá không? Nếu như không, tôi đếm đến ba, vị thiếu niên này sẽ thuộc về chủ nhân của gian phòng số một. Một, hai…”
Đương lúc người chủ trì run rẩy đếm số, giương chiếc chày nhỏ lên chuẩn bị gõ xuống, hai gian phòng khác cùng tranh đoạt ngọc chẩm trước đó lần lượt sáng đèn.
Một người ba mươi tỷ! Một người ba mươi lăm tỷ!
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, tam phương này lại bắt đầu giằng co.
Hiện tại, người phía dưới cũng không hề tiếc nuối vì không thể ôm tên thiếu niên đẹp như vậy vào trong ngực, trái lại còn hứng thú hơn trước màn đấu giá giữa tam phương này. Theo như bọn họ nghĩ, dáng vẻ của tên kia nhìn có tốt thế nào cũng không thể lên đến giá đó, huống chi, tám tỷ trước đó dùng để mua tên thiếu niên gầy yếu còn chưa lớn này, đã là giá cao nhất rồi. Tham gia vào buổi đấu giá này lâu như vậy, hiện giờ cặp mắt của bất kỳ ai ở nơi đây đều hừng hực lửa cháy. Thuốc kích thích ban đầu, ngoại trừ còn chút tán thưởng về diện mạo của hắn, đối với bọn họ mà nói, cũng đã cảm thấy hết hứng thú rồi.
Những người có chút quyền thế bắt đầu hỏi thăm xem rốt cuộc lai lịch của tam phương kia là gì. Nhất là những người trong gian phòng số một.
"Ai ôi, lại tới nữa kìa!”
Ánh mắt của Lam Duê bỗng chốc trầm xuống, thứ mình cảm thấy vừa ý cũng bị người ta nhìn trúng, cảm giác như vậy chẳng tốt chút nào!
Uể oải ngáp to một cái, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cô thật sự sắp chịu không nổi rồi. Ưhm, mấy ngày này gần như đã tiêu hao hết thể lực, hơn nữa cũng trở nên tương đối ham ngủ, thức khuya một đêm sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
"Mệt mỏi?" Nhận thấy được ánh mắt mệt mỏi của cô, Lăng Ngạo đứng lên nói: "Chúng ta đi về trước đi, Ngự Phong sẽ mang hắn về!"
Lam Duê còn ngập ngừng giây lát, cảm thấy cơ thể sắp chịu không nổi, liền gật đầu đứng dậy.
"Ngự Phong, lúc mang hắn về nhớ chú ý một chút, thay vì xem hắn là một con người, anh nên xem hắn như một con thú hung hãn là được. Lời nói của tôi, anh nghe hiểu chứ?”
"Dạ, Ngự Phong hiểu!"
Lời nói trước khi đi của Lam Duê khiến Ngự Phong sững sờ, cũng rất nhanh chóng kịp phản ứng, khe khẽ gật đầu.
Lam Duê vừa lên xe, lười biếng dựa vào trong ngực Lăng Ngạo, nói: "Hai phe khác, anh đoán thử coi là ai?"
"Không có hứng thú!"
Lăng Ngạo quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đối với lời nói của người phụ nữ nằm trong ngực, chỉ lạnh lùng phun ra bốn chữ. Nói một cách chính xác, không phải là không cảm thấy hứng thú, mà là không có gì đáng giá để anh cảm thấy hứng thú.
Trên đường về, Lam Duê ngủ thiếp đi trong ngực Lăng Ngạo. Một giấc này khiến cô ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử của suốt hai mươi mấy năm qua. Ngay cả Vân Trạch cũng cảm thấy khó mà tin được, thật sự không hiểu đồng hồ sinh học của Lam Duê thay đổi thế nào.
Rạng sáng ngày hôm sau, đương lúc Lam Duê vẫn còn đang nghỉ ngơi, Lăng Ngạo liền đứng dậy.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Ngạo trực tiếp đi tới trước một căn phòng mờ tối.
"Ở trong này?"
"Dạ!"
Rạng sáng ngày hôm nay, Ngự Phong đã bỏ ra bảy mươi tỷ, mang tên thiếu niên kia về.
Đúng như lời Lam Duê đã nói, thay vì xem hắn là một con người, chi bằng xem như một con thú dữ hung hãn. Mặc dù anh đã đề phòng, nhưng vẫn bị thương. Sức bật của tên thiếu niên kia đáng sợ đến kinh người, vả lại còn ra tay tàn nhẫn vô tình, nếu không phải thuốc mê trên người hắn còn chưa tan hết, e rằng anh cũng không thể mang hắn trở về.
Đôi mắt tối đen như mực thản nhiên quét về phía anh ta, Ngự Phong chậm rãi tránh đường, nhưng đáy mắt vẫn còn vương một tia do dự.
"Đi chữa trị vết thương trên người của chú, không cần theo vào!"
Nói xong, Lăng Ngạo liền ‘ bùm ’ một tiếng khép cửa phòng lại.
Đứng ở bên ngoài cửa phòng đóng chặt, Ngự Phong ưỡn thẳng lưng, cơ thể chưa từng động lấy một cái.
"Cậu muốn chết sao?"
Sau lưng, Âu Liêm nghiêng người dựa vào trên tường, trêu ngươi nói.
Ngự Phong lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu về. Thấy anh ta không thèm để ý tới mình, Âu Liêm cho tay vào trong túi, chậm rãi đi tới bên cạnh anh ta, lành lạnh nói: “Cậu tính ở đây làm bùa giữ cửa? Hay là không muốn cái tay của mình nữa? Nếu như không kịp chữa trị, cái tay này cũng nên phế bỏ đi thôi. Cậu cảm thấy, khi chỉ còn lại một cái tay, mất đi năng lực chiến đấu như bình thường, vậy còn có tư cách gì đứng ở bên người thủ lĩnh nữa?”
Có thể nói Âu Liêm đang dùng kế khích tướng anh ta? Không phải, tuyệt đối không phải. Tính khí của người này hỏng bét thế kia, hơn nữa lại liều chết một mực trung thành với thủ lĩnh, nếu như không nói cậu ta như vậy, nhất định vẫn sẽ ngây ngốc đứng giữ cửa, chờ thủ lĩnh ra ngoài mới thôi.
Thủ lĩnh cũng đã nói rồi, bảo cậu ta đi chữa vết thương, nhưng đầu óc vẫn cứ u mê như vậy, đúng là đầu gỗ khó chịu.
"Ơ, anh ta vẫn còn sống? Tôi cho rằng đã chết lâu rồi! Không ngờ anh dẫn người trở lại thật, lại nói, người đâu?”
Vân Thanh mới vừa rời giường, lúc đi ngang qua hành lang, phát hiện ra Âu Liêm và Ngự Phong đang đứng ở bên kia, lập tức giương vẻ mặt chế nhạo, cười nói.
Không ngờ cái tên mặt than này lại có bản lĩnh như vậy, thật sự mang được cái ‘con dã thú’ kia về. Nhìn dáng dấp, ngoại trừ sắc mặt có hơi khó coi, những phần còn lại trông vẫn rất bình thường.
Thân là bác sỹ, Vân Thanh chỉ cần nhẹ nhàng đảo mắt qua, cũng biết anh ta bị thương, ở vị trí nào vừa nhìn là thấy ngay.
"Ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, xem ra bị thương không nhẹ đâu!”
Làm ra vẻ ghét bỏ phất phất tay, nhìn chằm chằm Âu Liêm vô công rồi nghề đứng bên cạnh, lạnh lùng chế giễu: “Tôi nói thế mà anh mù sao? Không thấy anh ta bị thương? Thế nào, tính để cho anh ta chết như vậy hả?”
Âu Liêm bị nả trúng đạn, nhìn Vân Thanh không biết phải làm sao. Anh thật sự rất muốn trợn trắng mắt lên, chuyện này hình như không có liên quan gì mấy đến anh? Anh cũng đang ở đây k