như băng của Đoan Tuấn Mạc Bắc, Mộng Nhan cô đơn rủ mắt xuống, hàm răng khẽ cắn lấy đôi môi anh đào, chậm rãi mở miệng hỏi, bàn tay nhỏ bé không khỏi vò vò góc áo.
“Rất nghiêm trọng, chỉ sợ ba tháng sau cũng không thể xuống giường! Hiện giờ ngươi hài lòng chưa!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng nói, ánh mắt cũng lạnh băng, nói một câu làm Mộng Nhan sợ tới mức khóc thút thít.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, hiện giờ đã xảy ra chuyện, ngươi chỉ biết khóc, lúc ấy vì sao lại điêu ngoa tùy hứng như vậy? Biết rõ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thích ngươi nhưng chính ngươi lại quấn chặt lấy, từ hoàng cung đuổi tới vương phủ Đoan Tuấn! Nếu như ngươi có thể bắt được trái tim của hắn thì coi như ngươi có bản lĩnh, nhưng giờ thì sao? Ngươi có biết không, bởi vì tính ích kỉ của ngươi đã hại chết ngươi, lại còn có thể làm cho quốc gia này loạn cả lên!
Mộng Nha, nếu như ngươi không phải công chúa nước láng giềng, nếu ngươi không phải biểu muội bà con xa của ta…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhịn không được rống to, bàn tay to lớn hung hăng đưa lên, sau đó lại hạ xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Mộng Nhan rồi phủi tay áo đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Mộng Nhan khẽ giật mình, nhìn theo bóng lưng cô tuyệt lãnh ngạo của hắn mà chóp mũi cay xè, quỵ trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
“Ngươi buông tay ra! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Nếu như có thể thì trẫm hy vọng ngươi có thể rời khỏi vương triều Đoan Tuấn trở về nước của ngươi!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng mở miệng. Khóe môi mang theo một vẻ âm lãnh cùng bực bội.
“Hoàng thượng, ta biết ta sai rồi, tại đêm giao thừa kia, khi ta vạch trần thân phận thật sự của Lăng Tây Nhi thì ta đã biết ta sai rồi, ta nhìn thấy cặp mắt tràn ngập phẫn hận kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta biết cả đời này ta không thể có được người nam nhân này!
Hoàng thượng, Mộng Nhan biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ta sẽ rời khỏi vương triều Đoan Tuấn, nhưng mà trước khi ra đi ta muốn chịu tội, chuộc lại tất cả những đau khổ đã gây cho ra người khác từ tính ích kỉ, ương ngạnh của ta! Hoàng thượng!”
Nàng ta nghẹn ngào, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, thân thể nhỏ nhắn phục trên mặt đất, rốt cuộc cũng không còn trông thấy một Mộng Nhan công chúa kiêu hãnh của trước kia nữa.
“Đã muộn rồi, quá muộn rồi!” Đoan Tuấn Mạc Bắc ngơ ngẩn, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói.
“Không muộn, chỉ cần Lăng Tây Nhi còn sống thì cái gì cũng không muộn! Hoàng thượng, Mộng Nhan nguyện ý mang tính mạng của mình đến chỗ Lăng Tây Nhi chịu tội!”
Nàng ta kiên quyết ngóc đầu lên, đôi mắt trong suốt chớp động, khóe môi kiên nghị mím lại.
“Ngươi muốn vương triều Đoan Tuấn sẽ đại chiến với Phiên quốc nữa sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cười lạnh, tiến lên một bước, lôi vạt áo của hắn ra, lạnh lùng vứt lại nàng ta trên mặt đất.
“Không đâu, ta sẽ gửi thư về trình sáng tỏ việc này cho phụ hoàng và mẫu hậu, tự mình gây phiền nhiễu thì tự mình gánh chịu!”
Xoay người, nhìn khuôn mặt kiên cường ẩn nhẫn của nàng, Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc lần nữa, hắn trầm ngâm vài giây rồi chậm rãi tiến lên, duỗi hai tay ra, dìu Mộng Nhan đứng dậy:
“Trẫm thật sự rất mừng, rốt cuộc ngươi cũng lớn rồi!”
Rốt cuộc ánh mắt của hắn cũng không còn vẻ phiền chán cùng không kiên nhẫn mà mang theo một loại tình cảm khác.
“Cảm ơn Hoàng thượng đã không trách tội! Ngày mai ta sẽ tới chỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên cúi đầu nhận đòn chịu tội!”
Nàng nhàn nhạt cười, trong nụ cười còn mang theo một vẻ thoải mái.
“Trẫm sẽ đi cùng ngươi!”
Hắn vỗ vỗ đầu vai Mộng Nhan, gật gật đầu, trên mặt là nụ cười an ủi, sau đó rời đi xa.
“Cảm ơn Hoàng thượng!”
Thì thào mở miệng, Mộng Nhan trầm ngâm vài giây, cô đơn rủ mắt xuống, quay đầu lại, kiên nhẫn chờ đợi bên giường của Thái hoàng Thái hậu, nàng sẽ chờ Thái hoàng Thái hậu tỉnh lại, sau đó sẽ nói tiếng xin lỗi với bà!
***
Trong đêm, đột nhiên một trận tuyết nổi lên, cơn gió tây bắc lạnh thấu xương thổi lên, giống như muốn ngang nhiên thổi cái lạnh vào khớp xương người ta, những bông tuyết trắng tinh tế phiêu nhiên rơi xuống che đi màu vàng đất buồn tẻ, chuyển tất cả những sự vật trước mặt thành một màu trắng bạc, nương theo ánh trăng, nương theo màu tuyết trắng, một bóng dáng màu đen thả mình trên bức tường của vương phủ Đoan Tuấn.
Thân thủ lưu loát, khinh công phi phàm, mũi chân đạp trên nóc nhà cơ hồ không hề tạo ra âm thanh, người áo đen tiến lên dọc theo chính giữa sân, trông thấy khoảnh sân nhỏ trước mắt lóe lên ánh đèn, vận khí lướt qua hòn non bộ trong hoa viên, hướng về phía tiền viện.
Bên ngoài phòng củi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi qua trái rồi lại qua phải, không thể mè nheo với Lăng Tây Nhi đang ở trong phòng được, hắn muốn vào nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, hắn cũng chỉ có thể ở bên ngoài phí công gọi lớn:
“Nương tử, đêm đã khuya, rốt cuộc nàng có muốn nghỉ ngơi không?”
“Chàng ngủ trước đi!”
Qua một lúc sau rốt cuộc bên trong cũng đáp lại, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
“Nương tử, nàng đã nhốt mình trong phòng củi cả ngày rồi, rốt cuộc có bí mật gì… Nàng hãy để cho vi phu nhìn một chút đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nóng bỏng đề nghị, hai tay kích động chà sát vào nhau.
“Ngươi không nên vào, rất nguy hiểm!”
Trong phòng củi sớm đã không có củi nữa, ngoại trừ Lăng Tây Nhi thì trên mặt đất còn ba tấm giấy bọc, còn có vài ống trúc lộn xộn và hộp sắt.
Lăng Tây Nhi quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận tỉ mỉ mở bọc giấy ra, dựa theo tỉ lệ phù hợp trộn hỗn hợp na tri ni trat, lưu huỳnh và bột than lại với nhau.
“Hả? Na tri ni trat, lưu huỳnh, bột than, tỉ lệ hai trên ba sao?”
Lăng Tây Nhi thì thào mở miệng, mặc kệ nó, thử rồi nói sau! Nghiền nát trộn đều xong, lấy ngòi nổ được cất kĩ trong hộp sắt ra.
“Nguy hiểm sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở ngoài cửa vừa nghe thấy thì không nghĩ ngợi gì, đôi chân dài duỗi ra, cánh cửa gỗ của phòng củi vang lên một tiếng rồi sập xuống, người vừa lướt vào thì đã nghe thấy một tiếng bùm, sau một lúc đất trời rung chuyển, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cùng Lăng Tây Nhi mặt đen thui chạy ra.
“Nương tử… nàng…”
Ho khan vài tiếng, may mà hắn lẩn nhanh, bằng không thật sự sẽ bị bãi chiến trường của Lăng Tây Nhi thổi bay ra ngoài.
“Đã nói là nguy hiểm rồi mà!”
Trên mặt Lăng Tây Nhi khó nén vẻ hưng phấn, thật sự thành công rồi, chỉ cần đặt số thuốc nổ này trong ống trúc, cộng thêm ngòi nổ, làm thành súng kíp… Nàng cười hì hì ngước mặt lên, rốt cuộc nàng cũng làm được!
“Nương tử, đêm hôm khuya khoắt nàng không ngủ mà lại đi chơi cái trò đánh trận sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở dài một hơi, ôm thân thể nho nhỏ của nàng vào trong lòng.
“Chơi? Chàng đừng có làm méo mó phát minh kinh thiên động địa của ta được không?”
Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn cọ cọ chiếc mũi đen thui, giãy ra đứng xuống đất, đưa hộp sắt của mình cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên xem.
“Nhìn đi, hỗn hợp na tri nit rat, lưu huỳnh, than củi trở thành chất nổ rất dễ cháy nổ, hơn nữa sức nổ khá lớn. Nếu như chất nổ được đặt trong hộp kín sẽ rất dễ gây ra nổ mạnh. Chất nổ có thể sinh ra một lượng nhiệt rất lớn, ta đang tính lợi dụng lực nổ mạnh cùng nhiệt lượng nó sinh ra để chế tạo thành các loại vũ khí.”
Nàng dương dương đắc ý mở miệng.
“Thuốc nổ?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhịn không được hít một hơi khí lạnh, trước mắt, mọi người chỉ dùng kĩ thuật này của nàng để chế tạo pháo hoa mà thôi!