Lăng Tây Nhi giờ mới biết, chuyện thầm kín vừa rồi chẳng những lọt vào mắt của Lãnh Tuyệt Tâm, còn có cả một người luôn âm thầm bảo vệ Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Long Thanh nữa!
“Thật không ngờ nha? Đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau!”
Long Thanh ở phía sau Lãnh Tuyệt Tâm cười tà, hắn sớm đã cảnh giác khi Lãnh Tuyệt Tâm xuất hiện.
“Lão Đại, chúng ta không cần tốn nhiều sức cũng bắt được Tổng minh chủ của Thiên Địa Thịnh!”
Long Thanh ngạo nghễ liếc Lăng Tây Nhi đang ngơ ngác, khóe môi cong lên cười tà, hắc hắc, nữ nhân* là họa thủy, quả nhiên không sai!
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mặc cho mũi kiếm của Long Thanh chỉ vào cổ họng của mình, dường như hắn không có ý định phản kháng.
“Ngươi thừa nhận rồi?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã sớm hoài nghi, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh một trận, từ khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên rời Đoan Tuấn thành hắn lập tức truy tìm tung tích, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thân phận gì dĩ nhiên hắn cũng biết rõ ràng! vốn không nghĩ xuất hiện, nhưng hắn thật sự không nhịn được. Hắn sẽ không nhìn nữ nhân yêu mến của mình bị kẻ thù hủy đi trong sạch như vậy.
“Đúng, ta thừa nhận, đối với Đoan Tuấn Vương gia có lòng đạ độc ác, muốn điều tra rõ thân phận của ta là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Hắn nhàn nhạt nhìn thanh kiếm lạnh lẽo đang kề cổ họng của mình, khóe môi giống như đã dự đoán trước mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm quần áo khoác trên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn khiêu khích.
“Cười ngươi đường đường là nam nhi không ngờ dùng sức mạnh ép buộc một nữ tử!”
Giờ phút này trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm chỉ còn Lăng Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi cảm thấy căng thẳng, ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng. Ngay từ đầu nàng lừa gạt Lãnh Tuyệt Tâm, vì có mục đích xuất hiện trước mặt hắn, lợi dụng lòng yêu thương cuồng dại của hắn đối với nàng, tìm mọi cách để Đoan Tuấn Mạc Nhiên xâm nhập vào Thiên Địa Thịnh.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đối với Thiên Địa Thịnh, với Lãnh Tuyệt Tâm mà nói cuối cùng ý vị gì. Đoan Tuấn Mạc Nhiên là kẻ địch của Thiên Địa Thịnh! Còn nàng đang làm gì? Muốn Lãnh Tuyệt Tâm không để ý! Bây giờ, ở trong giờ phút nguy hiểm này, trong tim của hắn cũng chỉ có nàng!
Nhàn nhạt dò xét gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên, cười tà:
“Lãnh Tuyệt Tâm, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, đúng không?”
Lãnh Tuyệt Tâm lưu luyến dời mắt khỏi người Lăng Tây Nhi, không để ý Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang cười châm chọc, chỉ nặng nề hừ một tiếng.
“Dẫn hắn đi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngạo nghễ chắp tay sau lưng, chậm rãi ngoái đầu lại nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cao ngạo tàn khốc, vừa giống hồ nước sâu thẳm không thấy đáy vừa giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng khiến người run rẩy dù trời không lạnh lắm.
Lãnh Tuyệt Tâm đi rồi, áo quần màu đen dạ hành bước ra khỏi cửa phòng hoà vào bóng đêm quỷ dị thành một màu.
“Ngươi… định xử trí Lãnh Tuyệt Tâm như thế nào?”
Lăng Tây Nhi rốt cuộc có cảm giác mình cùng triều đại này gần như thế nào bởi vì số mạng của nàng cùng hai anh hùng lớn của thời đại này gắn bó mật thiết cùng một chỗ!
“Ngươi đau lòng vì hắn?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lạnh như băng cong lên.
“Ha ha… Không phải!”
Lăng Tây Nhi bị ánh mắt đáng sợ của hắn làm kinh hãi, vội vàng cười khan hai tiếng ha ha.
“Ngươi phải nhớ kỹ, Đoan Tuấn vương triều và Thiên Địa Thịnh thề không đội trời chung!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng điệu ngoan độc xóa tan quyết tâm của Lăng Tây Nhi muốn cầu xin cho Lãnh Tuyệt Tâm.
“Nhưng… các ngươi có thể giải quyết một cách hòa bình!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lăng Tây Nhi cũng hiểu được những lời ấy buồn cười vô cùng, làm như Thiên Địa Thịnh có cùng chí hướng với triều đình không bằng ấy, nhưng trong xã hội phong kiến này kết quả nhất định là phải đấu một mất một còn!
Hắn gằn từng chữ một, giọng điệu tà mị kia khiến trong lòng Lăng Tây Nhi càng thêm khẳng định.
“Ta biết là rất khó, nhưng mà… trải qua mấy ngày ở chung, Lãnh Tuyệt Tâm có thể được coi như là bạn bè của chúng ta!”
Nàng bò xuống giường, quấn chăn, run run nhè nhẹ bước tới trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Bạn bè?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hai tròng mắt âm độc lạnh lừng trừng mắt Nhìn Lăng Tây Nhi.
“Không phải sao?”
Lăng Tây Nhi đột nhiên muốn khóc, cho dù trải qua nhiều khó khăn vất vả nàng cũng chưa, từng đau lòng như vậy, đều mỉm cười đối mặt, bất kể phiền não về chuyện Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng và âm độc, nàng đều có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hoá không, nhưng đối với ánh mắt đau lòng của Lãnh Tuyệt Tâm, Lăng Tây Nhi đột nhiên phát hiện mình quả thật không có cách nào khỏi đau lòng!
Nàng không biết tại sao Lãnh Tuyệt Tâm đột ngột xuất hiện ở nơi này, nhưng ánh mắt si tình của hắn khiến nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng từng lợi dùng hắn! Mặc dù không phải cố tình, nhưng làm thì đã làm! Nàng không thể vì mình tìm một lý do thích hợp để biện hộ!
Lăng Tây Nhi cô đơn nhìn xuống, mím chặt môi, trong ánh mắt có một tia sáng lóe lên. Nàng ngước mặt lên dáng vẻ đáng thương nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên:
“Đáp ứng ta, không giết hắn được không?”
Ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn khuất phục hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên yêu cầu một điều gì!
“Ngươi… vì hắn cầu tình?”
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm thâm trầm, giọng điệu cũng càng thêm âm độc.
“… Đúng!”
Lăng Tây Nhi trầm ngâm một chút, gật đầu.
“Không cho phép!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nghiêm mặt, hắn làm việc chưa bao giờ nương tay, huống chi là bị người ép buộc!
“Hắn từng là bạn bè của ngươi!”
Lăng Tây Nhi thét chói tai, bàn tay nhỏ bé từ chăn bông vươn ra bắt lấy cánh tay hắn.
“Đó là do tình thế ép buộc!”
“Nhưng các ngươi từng ngồi chung một bàn uống rượu, nói chuyện phiếm, thậm chí cùng nhau đi thanh lâu!”
Giống huynh đệ không phải sao? Chỉ trong khoảnh khắc, liền biến thành kẻ thù gặp mặt cảm thấy không vừa mắt? Thật sự là một nam nhân thay đổi khôn lường!
Mắt to bất mãn trừng lớn, không nháy mắt nhìn hắn chăm chú.
“Ngươi đau lòng rồi?”
Lăng Tây Nhi Ngẩn ra, a a a nói một đường lại hiểu một nẻo! Nàng chỉ không muốn nhìn hai người đấu một mất một còn mà thôi!
“Trả lời đi!”
Giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn, trở tay cầm cánh tay mảnh khảnh của nàng, vẻ ghen tỵ thoáng qua trong đôi mắt nâu.
“Đúng, ta đau lòng rồi!”
Lăng Tây Nhi cố nén đau trên, cánh tay cười khổ, chậm rãi mở mỉệng.
“Không cho phép!”
Hắn một lần nữa bá đạo mở miệng, lực trên tay cũng tăng lên.
Vô lực trở mình mắt trợn trắng, Lăng Tây Nhi nhẹ nhăn đôi mày liễu xinh đẹp, chẳng lẽ, trong miệng người nam nhân này chỉ có ba chữ không cho phép thôi sao?
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta biết trong lòng ngươi Lãnh Tuyệt Tâm là nghịch tặc, là khối u ác tính của xã hội!”
Lăng Tây Nhi quyết định bình tâm tĩnh trí để giảng đạo lý.
Mặt không chút thay đổi nhìn nàng, ngay cả câu cuối cùng có ý gì cũng không rõ ràng lắm, hắn vẫn như cũ miễn cưỡng không mở miệng.
“Nhưng Thiên Địa Thịnh không chỉ có một mình Lãnh Tuyệt Tâm, ngươi giết Lãnh Tuyệt Tâm rồi, sẽ có hàng ngàn hàng vạn Lãnh Tuyệt Tâm khác xuất hiện, một sử gia nói rất hay, chém đầu không sợ, chỉ cần có chính nghĩa, giết Lãnh Tuyệt Tâm, sẽ còn những người khác!
Muốn dẹp loạn Thiên Địa Thịnh, không phải giết một mình Lãnh Tuyệt Tâm là có thể giải quyết!”
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm, chậm rãi buông cánh tay nàng ta, khóe môi lạnh như băng cong lên, ánh mắt đăm chiêu.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lang lùng xoay người, mở cửa phòng chậm rãi đi ra.
Ê ê…, nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngay cả một kết quả cùng không chịu cho sao?
Lăng Tây Nhi muốn đuổi theo, nhưng bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi tới khiến nàng chợt nhớ ra lúc này thật sự không thích hợp gặp người khác, vì vậy rụt đầu, giận dữ lùi vào bên trong.