Lăng Tây Nhi đồng tình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khó được hắn dịu dàng một lần, nhưng không ngờ người nào đó tiện tay gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra, ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt đầy vẻ châm chọc:
“Ta tức giận? Hừ, vui mừng còn không kịp.”
Hắn cười lạnh, nhìn Lăng Tây Nhi với ánh mắt tà mị ngạo nghễ. Lăng Tây Nhi chán nản, lòng tốt bị cho rằng lòng lang dạ thú, mặc kệ hắn!
Nàng xoay người vừa muốn bỏ đi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng chậm rãi mở miệng:
“Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc có thể chống lại Mộng Nhan sao?”
“Ai…?”
Nói vậy là có ý gì? Lăng Tây Nhi ngơ ngẩn ngoái đầu nhìn lại.
“Mộng Nhan tấn công dữ dội có lẽ ngươi cũng thấy?”
Tây Nhi gật đầu, vậy thì sao?
“Mục đích của nàng là muốn vào phủ ngươi còn rõ ràng hơn ta, đúng không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, thuận tiện dựa người vào cây cột, ung dung nhìn sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt của Lăng Tây Nhi.
“Ý của ngươi… Nàng sẽ coi ta là kẻ thù?”
Lăng Tây Nhi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc mở miệng hỏi.
“Ngươi hiểu rồi đó!”
Khóe môi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang theo vẻ châm chọc, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không thể nào… Người nàng ấy thích là ngươi… Ngươi nên cẩn thận mới đúng…”
Ai cũng có thể nhìn ra một cách rõ ràng, lời của Lăng Tây Nhi tự trái lương tâm bao nhiêu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn nàng võ công không có, chỗ dựa vững chắc cũng không có, điều đáng thương nhất chính là người duy nhất có thể dựa vào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cũng bởi vì chuyện tối hôm qua mà…
Ôi ôi, nàng thật đáng thương!
“Đúng không? Ngươi đã nói như vậy, ta đây phải tự mình cẩn thận mới được!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, cường điệu hai chữ “tự mình” một chút, rồi lập tức xoay người rời khỏi.
“À mà, luôn tiện nói cho ngươi biết một tiếng, hôm nay ta phải rời khỏi vương phủ, có chuyện quan trọng cần làm! Ngươi phải tự mình bảo trọng nhiều hơn!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi vài bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì mở miệng căn dặn.
“Ngươi muốn đi ra ngoài? Đi đâu?”
Lăng Tây Nhi hoảng hốt, nhanh chân chạy theo.
“Đi Giang Nam!”
Hắn nhàn nhạt liếc Lăng Tây Nhi một cái.
“Ta cũng muốn đi”
Lăng Tây Nhi nghĩ không cần chờ hắn cho phép, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt châm chọc khiêu khích của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, cảm thấy nhụt chí rồi.
“Muốn đi cũng có thể…”
Hắn dài giọng, nhàn nhạt liếc gương mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.
Lăng Tây Nhi đột nhiên ôm lấy ngực của mình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên với ánh mắt cảnh giác:
“Ngươi muốn làm gì? Nếu là chuyện kia…”
“Yên tâm, bây giờ ta đối với ngươi không có chút hứng thú nào cả!”
Màn kịch ngắn hờ hững lạnh lùng cắt ngang lời của hắn, người nào tối qua khiến hắn mất hứng và khó xử! Hừ, nếu còn cảm thấy hứng thú với nàng chắc là gặp quỷ rồi!
Phải không? Lăng Tây Nhi lém lỉnh nháy mắt mấy cái, thuận tiện lắc lư thân thể cọ cọ vào người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, thái độ ngụ ý giống như ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết.
Lăng Tây Nhi! Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh như băng nghiêm mặt, nữ nhân ngu ngốc này thật sự không sợ chết muốn khiêu chiến giới hạn của hắn.
“…”
Cụp mắt dáng vẻ phục tùng, lập tức ngoan ngoãn trở lại, Lăng Tây Nhi sợ đầu sợ đuôi nhìn trộm Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chút, sau đó nheo mắt, khóe miệng ngoác ra tận mang tai cười khúc khích.
“Ngươi có thể đi theo ta…”
Màn kịch ngắn giả vờ hờ hững chính là để đưa ra điều kiện, Lăng Tây Nhi một lần nữa không sợ chết vươn móng vuốt nho nhỏ ra:
“Vương gia, nếu ngươi không muốn nói, thì để ta tự sinh tự diệt tại vương phủ cũng được!”
Dù sao nàng đã cả gan cướp đoạt nhiều vàng bạc quý giá, có lẽ đủ để trốn đi, tốt nhất là lên núi tìm sư phụ!
“Lăng Tây Nhi!!”
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm độc nheo mắt lại, Lăng Tây Nhi này không biết sống chết một lần nữa dám vuốt râu hùm.
“Được rồi, được rồi, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi”
Dự cảm có bão sắp nổi lên, móng vuốt nhỏ vừa vươn ra lập tức thu về.
“Hừ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, giận đến nỗi nghiến răng.
Hắn thở phì phì nhướng mày, đôi má đầy đặn đáng yêu hơi giật giật, trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi một cách chăm chú, ánh mắt tràn ngập vẻ tà mị và âm độc.
“Ngươi tiếp tục nói, ta đang lắng nghe!”
Lăng Tây Nhi tươi cười liếm môi đi tới, đôi mắt đen vừa to vừa tròn sáng long lanh nháy nháy.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hầm hừ nhìn nàng, ngẩng cao đầu bỏ đi, mặc cho Lăng Tây Nhi ở phía sau gọi với theo cũng không quay đầu lại.
Trong chòi nghỉ mát, Long Thanh nằm ngửa trên ghế dài uống trà, tâm trạng rất vui vẻ, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở phì phò đi tới, chỉ miễn cưỡng nhướng mắt một chút mà thôi.
“Sao vậy? Vừa cãi nhau?”
Long Thanh chậm rãi uống một hớp trà, chỉ cần liếc một cái cũng có thể thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang tức giận, hơn nữa còn giống như sắp bị nội thương!
“Gần đầy có phải ngươi quá mức nhàn rỗi rồi không?”
“Ngươi bị lão bà chọc tức, tội gì tới tìm ta trút giận!”
Long Thanh sờ sờ mũi, bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sợ nổi da gà, miễn cưỡng mở miệng.
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Hai tròng mắt vốn đã rất lớn trở nên càng lớn hơn, thiếu chút nữa lọt ra ngoài, mỗi chữ mỗi câu giống như những hạt băng nhỏ bắn ra từ đôi mắt thoạt nhìn rất đáng yêu.
“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì?”
Long Thanh ngồi bật dậy cầu xin tha thứ, bất quá không cam lòng lầm bầm vài câu:
“Hiện tại ở trước mặt Lăng Tây Nhi ngươi chính là một con cọp giấy!”
“Ngươi nói cái gì?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa không vui, phất tay, còn chưa kịp đánh ra một chưởng, Long Thanh đang ngồi trên ghế dài trước mặt nhoáng lên không còn thấy nữa, sau đó xuất hiện cách đó mười thước:
“Ta nói trước mặt Lăng Tây Nhi ngươi đã trở thành một con cọp giấy.”
Hắn la lớn hơn, chỉ nghe “phanh” một tiếng, hòn non bộ bên cạnh vỡ tan tành. Long Thanh giật mình, miệng há hốc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên:
“Thì ra ngươi len lén tu luyện chưởng pháp cách không của sư phụ?”
Lặp lại lần nữa là đứa ngốc! trong lòng Long Thanh vẫn còn sợ hãi sờ sờ cái mũi nhỏ của mình, mặt xám xịt bỏ đi một nước.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, tự châm một ly trà đầy nhấm nháp, ánh mắt trở nên u ám sâu thẳm.
Long Thanh nói không sai, mặc dù Lăng Tây Nhi khắp nơi biểu hiện nhát gan, sợ hãi, và phiền phức, nhưng khi đụng chuyện thì phải trái rõ ràng không nhượng bộ, và cũng rất thông minh!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiện tay đánh ra một chưởng, khiến trụ đá cách đó mười thước ngã nhào, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười lạnh. Hắn không tin không thể khuất phục được Lăng Tây Nhi khiến nàng trở nên ngoan ngoãn.
******
“Ngươi nói thật?”
Đôi mắt đen sáng lấp lánh vui mừng nheo lại, gương mặt nhỏ nhắn hướng về phía trước.
“Dĩ nhiên!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, cười đến nỗi khiến lòng Lăng Tây Nhi bối rối.
“Ngươi… Không phải định lừa ta ra ngoài sau đó đem bán nha?”
Lăng Tây Nhi sợ hãi rụt đầu, vẻ tươi cười của hắn rất đáng sợ.
“Nếu ta muốn bán ngươi không cần phải lừa gạt!”
Bàn tay của hắn rờ đầu Lăng Tây Nhi âm độc cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng khiến lòng nàng run lên từng đợt.
Đúng rồi, bóp chết nàng so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn, không cần tốn sức như vậy!
“Tốt lắm, ta đi theo ngươi!”
Vẫn tưởng cuộc sống phía trước phải một mình đối phó với công chúa Mộng Nhan, ai ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên có lòng tốt nói cho nàng biết hắn có thể mang nàng đi Giang Nam.
“Trên đường đi phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Nghe mới lạ! Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếm liếm khóe miệng, đột nhiên cảm thấy hứng thú với những đầu tròn của trụ đá, tay vung lên, hơn phân nữa đầu của số trụ đá sụp đổ chia năm xẻ bảy.
“…”
Lăng Tây Nhi ngẩn người, há miệng ngơ ngác nhìn bột phấn còn sót lại của hòn non bộ, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, bụi phấn bay vào cổ họng rất khó chịu khiến nàng ho khan hai tiếng, sau đó mới có thể định thần lại.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm như vậy để làm gì…”
“Không vừa mắt.”
Hắn nhàn nhạt trả lời, tà mị ngạo nghễ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.
“Không không không… “
“Bộ chưởng pháp này là do sư phụ mới dạy ta, chính là dùng để đối phó những người nhìn không vừa mắt hay không nghe lời…”
Người không nghe lời? Người nào đó khiếp đảm nhìn xuống, xoay mình muốn bỏ đi.
“Muốn dạy dỗ một người con gái chỉ cần một tay là đủ, bàn tay to vung lên, áo quần của người kia tức khắc rơi lả tả nhưng sẽ không mất đi một cọng lông nào.”
Hắn nhàn nhạt cười cười, tiếng cười ha ha truyền tới tai Lăng Tây Nhi, khiến nàng nổi da gà lớp lớp.
“Cái kia… Ta muốn ở lại vương phủ…”
Trời ơi, đối phó với một nữ nhân điêu ngoa như Mộng Nhan còn dễ hơn đối phó một ác ma không có tính người nha!
“Ngươi không nghe lời?”
Hắn cười nhẹ, xách quần áo của Lăng Tây Nhi, bàn tay to vung lên, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.
“Đâu có, đâu có!”
Lăng Tây Nhi cười cười mất tự nhiên vô cùng, thiếu chút nữa bị nụ cười khan của chính mình làm giật mình, rụt rụt cổ khiếp đảm nhìn hắn một cái.
“Còn không mau đi chuẩn bị hành lý?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Nàng hớn hở chạy vội về hướng hậu viện, nhìn xa xa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bồi thêm một câu:
“Quên nói cho ngươi biết, bộ chưởng pháp này có hiệu lực trong vòng hai mươi thước.”
Bịch một tiếng, Lăng Tây Nhi có chút chật vật từ dưới đất đứng lên, tiếp tục chạy, ôi ôi nàng thật sự hối hận về sự lựa chọn của mình tại sao lại yêu thích một ác ma? Nhất định là bị ma nhập rồi!
******
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Vừa lên xe ngựa, Mộng Nhan liền vênh mặt hất hàm sai khiến đứng trước mặt hắn, khinh thường lạnh lùng nhìn Lăng Tây Nhi chăm chú, sau đó hùng hổ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, làm như không có việc đó ngoái đầu nhìn lại, không nhanh không chậm nói:
“Việc công.”
“Ta cũng đi!”
Nàng cảm thấy rất hào hứng, đặt bàn tay nhỏ bé trên cánh tay hắn.
Nhàn nhạt nhìn bàn tay nhỏ bé với tay áo màu xanh nhạt trên cánh tay mình, mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không chút thay đổi:
“Công chúa, ta nói rồi ta đây đi làm chuyện công!”
Trong lúc nàng không đề phòng, bàn tay to đột nhiên hất bàn tay nhỏ bé của Mộng Nhan ra khiến thân thể nàng mất thăng bằng xém chút nữa ngã trên mặt đất.
“Ngươi!”
Mộng Nhan chán nản, nàng biết hắn cố ý! Cứng không được thì dùng mềm.
Đôi mắt của nàng ngấn lệ nhìn hắn, ánh mắt thật điềm