Tại cửa sau của Phiêu Hương viện, ánh trăng mờ ảo một cách quỷ dị, Như Ý kiễng chân nhìn bên ngoài, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng người nàng chờ mong vẫn không thấy bóng dáng. Nàng lo lắng, mi mắt hạ xuống, trong lòng có cảm giác bất an, hai tay nắm chặt xoa xoa, chân không ngừng đạp lên ánh trăng mà đi.
“Như Ý tỷ tỷ…”
Một giọng nữ dịu dàng quyến rũ chợt vang lên, khiến Như Ý đang trầm tư bị giật mình sợ đến nỗi thân thể cứng đờ. Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy phía sau là Lãnh Phiêu Hương một thân toàn trắng đứng đó với dáng vẻ đoan trang lạnh lùng, hoàn toàn không giống tư thái của nữ tử phong trần thường ngày.
“Là ngươi!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, quyết định không đợi nữa, bước tới đóng cửa sau lại, rồi từ từ bước đến trước mặt Lãnh Phiêu Hương.
“Sắc trời đã chuyển tối, muội còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Nàng liếc phải liếc trái nở nụ cười, gương mặt giảo hoạt hơi tái nhợt.
“Tỷ tỷ không phải cũng còn đứng đây sao? Đêm nay ánh trăng đẹp thế này, có lẽ muốn người ngắm thưởng một hồi!”
Nàng giơ cách tay trắng nõn lên, tay áo màu trắng chậm rãi bay bay trên không trung, giống như một cách chim đẹp một cách hoàn mỹ.
“Đúng vậy!”
Vẻ mặt của Như Ý hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tươi cười, chậm rãi đi vào trong viện.
Ánh trăng vào những ngày đầu thu thật sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ. Nàng dần dần cảm nhận một trận lạnh lẽo, không biết bởi vì khí trời hay là…
“Như Ý tỷ, muội có một chuyện muốn thỉnh giáo với tỷ!”
Lãnh Phiêu Hương đang đi sau lưng nàng chợt dừng lại chậm rãi mở miệng hỏi.
“Muội đang nói gì vậy, chúng ta là tỷ muội với nhau đừng nên dùng hai chữ thỉnh giáo!”
Như Ý quay đầu lại, che miệng cười khẽ.
“Tỷ tỷ thích gia đúng không?”
Lãnh Phiêu Hương ngạo nghễ nhìn Như Ý chậm rãi mở miệng hỏi, thuận tiện sửa sang lại quần áo, ánh mắt dường như không cần chờ Như Ý mở miệng cũng biết câu trả lời.
“… Ngươi sớm biết rồi, đúng không?”
Như Ý cũng không gạt nàng, thẳng thắn thừa nhận. So với kẻ tàn hoa bại liễu như Lãnh Phiêu Hương, nàng càng có tư cách chiếm được sự yêu thương và trái tim của Lãnh Tuyệt Tâm không phải sao?
“Đúng, muội sớm biết, nhưng không thể tin được, không ngờ tỷ vì gia có thể làm ra chuyện mất hết tính người như vậy!”
Lãnh Phiêu Hương ngoái đầu nhìn lại, khóe môi nở nụ cười lành lạnh, thái độ ghanh tị, nhỏ nhen cùng người ban ngày luôn biết tranh thủ tình cảm, buổi tối hầu hạ dưới thân nam nhân là hoa khôi Lãnh Phiêu Hương hoàn toàn không giống nhau, phảng phất giống như một người khác.
“Mất hết tính người?”
Như Ý cười lạnh, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ác độc:
“Muội muội nói như vậy hơi quá, chúng ta đều là nữ nhân, ở chốn phong trần này làm việc chung với nhau đã năm năm, tỷ tỷ chưa hề làm gì có lỗi với muội phải không?”
Nàng cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ đề phòng.
“Tỷ muốn đụng đến muội, sợ là không có cơ hội đâu, đúng vậy, coi như muội cũng thích gia, nhưng dựa vào tấm thân tàn hoa bại liễu này, cũng không có khả năng tranh giành với tỷ.
Hơn nữa, muội đối với gia chỉ là tình huynh muội, muội cảm kích ơn cứu mạng của gia, nguyện ý vì hắn làm trâu làm ngựa, không giống tỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, tìm mọi cách diệt trừ nữ nhân bên cạnh gia, nếu không phải bởi vì muội tự biết sức mình, đối gia không có ý gì khác, chỉ sợ muội đã sớm trở thành oan hồn dưới tay của tỷ rồi!”
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh, những chiếc lá khô rơi rụng bị nàng giẫm nát, âm thanh trong đêm tối truyền đến tai Như Ý một cách rõ ràng, từng đợt bất an dâng lên trong tâm trí nàng.
“Muội nói gì tỷ không hiểu, nếu muội vì muốn nam nhân mà mất ngủ, tỷ khuyên muội, bây giờ trong sảnh vẫn còn mấy tên nam nhân ăn chơi thâu đêm suốt sáng, với sắc đẹp của muội, có thể tùy tiện mồi chài vài người cùng mình vui đùa!”
Mặt Như Ý lạnh lùng, phất tay áo xoay người bỏ đi.
“Đó là do tỷ nghĩ vậy thôi, đương nhiên muội không sợ! thật ra đêm nay muội đến đây không phải để châm chọc hay vạch trần vết thương lòng của tỷ, chỉ muốn giúp tỷ một tay!”
Lãnh Phiên Hương nói một hơi khiến Như Ý dừng bước. Nàng lạnh lùng xoay người lại, hoài nghi nhìn Lãnh Phiêu Hương một cách chăm chú.
“Tỷ tỷ, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội năm năm, trong năm năm này, lúc gia không có ở đây, hai tỷ muội chúng ta không phải sống nương tựa lẫn nhau sao, tỷ tỷ có khó khăn gì, dĩ nhiên muội sẽ giúp đỡ, huống chi đó là chuyện tranh đoạt nam nhân lớn như vậy!”
Nàng cười duyên, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Như Ý.
“Ngươi có lòng tốt vậy sao?”
Như Ý cười lạnh. Lãnh Phiêu Hương luôn trung thành với Lãnh Tuyệt Tâm, nàng không dễ dàng làm chuyện sau lưng Lãnh Tuyệt Tâm, không phải sao?
“Tỷ tỷ, tỷ nói sai rồi, đó không phải là phản bội vì Lăng Tây Nhi là kẻ thù chung của hai chúng ta!”
Nàng cười duyên, nhỏ giọng phun ra cái tên Lăng Tây Nhi bên tai Như Ý khiến thân thể Như Ý chấn động. Nàng thật sự biết tất cả rồi!
“Bây giờ trời đã tối mà người tỷ phái đi chưa trở về, sợ là lành ít dữ nhiều!”
Lãnh Phiêu Hương tiếp tục cười duyên, nhưng những lời ấy lọt vừa lọt vào tai khiến trái tim Như Ý lạnh giá.
“Cuối cùng ngươi muốn gì?”
Như Ý hỏi, bắt đầu đánh giá võ công của hai người. Mặc dù võ công của nàng cao hơn Lãnh Phiêu Hương, nhưng võ công của Lãnh Phiêu Hương cũng không tệ. Nàng không thể trong vòng vài chiêu lấy mạng nàng ta được, huống chi bây giờ Lãnh Phiêu Hương nhất định có chuẩn bị.
Gia đang dưỡng thương trong phòng, lỡ khi đánh nhau khiến gia kinh động …. Ánh mắt Như Ý tối sầm lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Phiêu Hương.
“Ôi, tỷ tỷ, đừng dùng ánh mắt dọa người đó nhìn muội, muội rất sợ!”
Nàng bắt chước giọng điệu thường ngày của Như Ý, quơ quơ khăn lụa, cười yêu kều mị hoặc.
“Muội đã biểu lộ lập trường của mình, không lẽ tỷ tỷ còn chưa tin sao? Muốn muội muội trực tiếp cầm đầu của Lăng Tây Nhi tới gặp mới chịu tin?”
Nàng che môi đỏ mọng cười duyên, thích thú khi thấy ánh mắt Như Ý kinh hãi trừng lớn.
“Tỷ tỷ, ngài đi nhầm một nước cờ chết rồi, võ công của Nam Cung ngọc kia, gia cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa người tỷ phái đi đều là những người như vậy, muốn đối phó hắn phải dùng trí!”
Nàng nhìn xuống, lấy từ trong người ra một bình ngọc màu trắng trơn bóng, kéo tay áo đỏ của Như Ý, nhẹ nhàng đặt cái bình trên tay nàng:
“Đây là Mai trúc thanh không màu sắc không mùi vị, một cái tên rất êm tai phải không?”
Nàng nhẹ nhàng che miệng cười khẽ một lần nữa, nghe tiếng cười đó khiến thân thể Như Ý có chút run rẩy.
“Chỉ cần đem thứ này bỏ vào trong cơm canh… Nhưng muội muốn giữ lại Nam Cung ngọc, bởi vì muội thích hắn!”
Nàng cười khẽ, xoay người, uyển chuyển bước đi, áo quần màu trắng trong bóng đêm càng thêm quỷ mị.
“Chó không sủa mới thường cắn người!”
Như Ý cười lạnh, tay nàng dừng lại trên bình ngọc dương chi dần dần cảm thấy sợ hãi. Nếu Lãnh Phiêu Hương có ý định diệt trừ nàng…. Như Ý không dám nghĩ thêm, vội vã trở về phòng, lần này nàng muốn đích thân ra tay!
Còn một ngày đường hành trình sẽ trở lại Đoan Tuấn thành, tâm tình của Lăng Tây Nhi cũng trở nên trầm trọng hơn, trong cái nhà giống như lao tù kia, ngươi lừa ta gạt, còn có những nha hoàn không thích nàng. Tây Nhi lắc đầu, buộc mình không nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình cười. Mỗi sáng sớm, nàng đều tươi cười.
Nàng cười nhìn hắn một cách dò xét, tay bỏ một miếng bánh bao vào miệng.
“Ngươi có kẻ thù nào không?”
Hắn đột nhiên đổi đề tài.
“Tại sao hỏi vậy?”
Lăng Tây Nhi khó hiểu nhướng mày.
“Ngươi không nghĩ rằng đêm đó chỉ là tình cờ chứ?”
Hắn cười lạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lăng Tây Nhi.
“… Không phải đó là chuyện không may sao? Cái niên đại hoang dã này thật là hết biết mà, giết người cũng không có nguyên nhân gì, cướp bóc lại càng không có!”
Lăng Tây Nhi không cho là đúng, tới cổ đại này, thật sự là mở rộng tầm mắt nha, nửa đêm đem người chém thành hai khúc, không ai biết cũng không có cảnh sát mời về uống trà, đạo lý gì đây! Nàng lắc đầu, bỏ một miếng bánh bao nữa vào miệng, hai gò má phúng phính, đôi mắt to tròn đáng yêu liếc liếc Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Sao ngươi không ăn?”
Sau khi nàng ăn căng bụng, rốt cuộc nhớ lại người trước mặt chưa hề ăn miếng nào.
“Ta không đói!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, đứng bật dậy:
“Ta đi tới hậu viện nhìn con ngựa một chút, ngươi từ từ ăn!”
Hắn nói xong, làm như không có việc gì đi đến hậu viện. Sau khi bỏ tấm mành cửa xuống, thân thể của hắn giống như cánh chim bay vút lên không trung, nhanh nhẹn không một tiếng động đáp trên mái nhà.
Hắn nhìn về hướng Lăng Tây Nhi, nở nụ cười tà mị, xoay người đáp xuống đất, tay áo lay động bay bay giống như cánh chim hoa mỹ mà thoát tục.
Hắn đi vào một quán khảo nhũ cáp, mặc dù sáng sớm ăn món này không có lợi cho tiêu hoá, nhưng đã đói bụng nguyên ngày hắn không chống chọi được nữa. Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi bước vào, ngồi xuống, đôi mắt to trong trẻo đáng yêu nháy nháy ý muốn gọi hai cái nhũ cáp béo ngậy.
Trong khách điếm, có một bóng người lén lút đi theo tiểu nhị vào nhà bếp. Một lúc sau, hắn bưng dĩa bánh ngọt rất đẹp mắt từ nhà bếp đi ra, trên người là áo quần của tiểu nhị. Hắn lẩn tránh ánh mắt của chưởng quỹ, tiến lên đặt bánh ngọt nhìn rất ngon lành trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Hả? Ta không có gọi mà?”
Lăng Tây Nhi còn đang nhai bánh bao thịt mở miệng hỏi, mắt to chớp chớp nhướng nhướng nhìn hắn, ôi, tại sao chưa từng gặp qua tiểu nhị nào xinh đẹp như vậy, da thịt mịn màng vô cùng, đôi mắt đẹp đưa tình, thật sự so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần.
“Đây là do tướng công vừa rồi gọi, nói mang theo ăn dọc đường!”
Tiểu nhị cụp mắt, nhỏ giọng trả lời, đem điểm tâm đặt lên bàn nhanh chóng xoay người bước đi.
“Ê!”
Lăng Tây Nhi gọi giật tiểu nhị lại khiến thân thể hắn chợt cứng đờ.
Lăng Tây Nhi cố nuốt bánh bao trong miệng xuống, uống một hớp nước, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp đứng trước mặt tiểu nhị.
“Dáng vẻ của ngươi không tệ nha, làm tiểu nhị của khách điếm thật đáng tiếc, nhưng ngươi không cần nản lòng, nhất định sẽ có ngày nổi danh!”
Lăng Tây Nhi có lòng tốt vỗ vỗ vai hắn, ôi, mềm mại quá!
“Cám ơn khách quan khích lệ!”
Tiểu nhị nhìn xuống cúi đầu thấp hơn, bởi vì chưởng quỹ đã đi tới, hắn nhanh chóng vén màn bước vào bên trong.
“Hì hì, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà, tiểu tử, không cần nổi giận, ta chỉ muốn giúp ngươi!”
Nàng lớn tiếng hô, vui sướng nháy nháy mắt, thật là một tên tiểu nhị đáng yêu! Nàng bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, nhai cẩn thận, mùi vị thật sự không tệ! Nàng thuận tiện phất tay gọi chưởng quỹ:
“Chưởng quỹ, đầu bếp làm bánh ngọt của ngươi thật sự không tệ, nhớ kỹ nên tăng lương nha!”
Nàng đem bánh ngọt bọc lại, cười nhẹ bước lên lầu, ôi, lại làm hai chuyện tốt nữa, có lẽ tiểu nhị bởi vì có người cổ võ mà phấn chấn, đầu bếp làm bánh ngọt có lẽ bở