Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì chén thuốc đã đến trên tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên:
“Hoàng thượng, nếu là đồ trong phủ của ta, tất nhiên ta có quyền xử lý, phương thuốc này, ta có chút nghi ngờ, Thái hoàng Thái hậu là thiên kim chi khu, không thể sơ xuất, để ta cho người lại đem một chén thuốc khác tới!”
Hắn cầm chén thuốc trong tay, trực tiếp bưng ra khỏi phòng, phía sau, Thái hoàng Thái hậu lo lắng trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn vừa hận vừa vội.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi cứ để cho hắn diễu võ dương oai như vậy sao? Trong mắt của hắn cuối cùng còn có Thái hoàng Thái hậu này không, Hoàng thượng?”
Bà ta cố sức ho khan, dùng ngón tay nhỏ gầy chỉ vào cửa phòng.
“Hoàng nãi nãi, ngươi cũng nghe rồi đó, là hắn quan tâm thân thể của ngươi, không phải nói lát nữa sẽ đưa một chén thuốc khác đến sao!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhẹ thở dài một hơi, cũng không rõ lời Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa nói có ý gì, nhưng việc hắn làm từ trước đến nay đều có ý đồ riêng!
“Hoàng thượng, ngươi tin hắn như vậy, cuối cùng nhất định là nuôi hổ gặp hoạn, hôm nay lâm triều, không phải các đại thần đã định giao hắn cho lần lại quốc sao. Nếu như vậy, Hoàng thượng sao không biết thời biết thế mà loại trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, củng cố quyền lực?”
Sự bất kính của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến cho bà ta hận trong lòng, bà ta ác độc nói.
“Hoàng nãi nãi, ta đã nói chuyện này không cần nhắc lại nữa, tính tình thập lục đệ cổ quái một chút nhưng vương triều Đoan Tuấn nếu như không có hắn…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài, hắn làm Hoàng thượng cũng có lúc mệt mỏi, có lẽ phải nhân nhượng thôi!
“Hoàng thượng, tính cách ngươi quá nhân hậu, giang sơn này sớm muộn gì cũng bị hắn đoạt đi, đây cơ hội ngàn năm một thuở, giao hắn ra, cả nước trên dưới không ai dám nói Hoàng thượng không đúng, các đại thần càng không dám có ý gì, nếu không giao, hai nước giao chiến không nói, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế của ngươi cũng khó mà bảo toàn!”
Bà ta để cung nữ đỡ ngồi xuống, thấp giọng nói.
“Hoàng nãi nãi, hậu cung không thể xen vào chính sự, chẳng lẽ ngài đã quên sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc ngẩng mặt lạnh lùng nói, một câu nói làm cho Thái hoàng Thái hậu á khẩu không trả lời được.
“Sau này cũng không được phép nhắc đến chuyện này nữa, Hoàng nãi nãi chỉ cần để ý dưỡng bệnh là được!”
Hắn đứng dậy, nhíu mày, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái hoàng Thái hậu dừng lại, nhìn bóng lưng hiu quạnh của hắn trong lòng không khỏi khó chịu, bà cũng không muốn nha, nhưng…
Bà ta vô lực cuối đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, ai kêu Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngỗ nghịch với bà làm gì!
… … …
“Ngươi nói thật sao?”
Lăng Tây Nhi vội vàng nhảy dựng lên, sắc mặt Lục Nhi cũng lúc xanh lúc đen, ba tháng nha, vừa lúc là thời điểm mẫn cảm nhất, nếu sơ sót, cổ của nàng sẽ bị Vương gia vặn gãy!
“Mẹ của ta ơi, người không nên nhảy đâu, nếu có gì…”
Nàng còn chưa nói hết thì đã tự mình nhổ ra vài ngụm nước miếng, dù linh hay không linh, nàng cũng không có ý trù Vương phi!
“Ai cha cha, ngươi nói xem sao ngươi cứ ngu ngốc như vậy nha, cho ngươi thuốc ngươi cũng có thể gặp phải hắn!”
Lăng Tây Nhi vội vàng chạy vào trong phòng, đầu tiên là trốn vào tủ quần áo, nghĩ lại thấy không ổn, lại trốn xuống dưới bàn, cuối cùng nghĩ lại vẫn thấy không an toàn, dứt khoát đóng gói rời nhà trốn đi là xong!
“Nương nương, người làm cái gì vậy?”
Thấy Tây Nhi lo thu dọn đồ đạc, Lục Nhi hoảng sợ nói, thanh âm thanh thúy khiến cho nha hoàn bên ngoài không ngừng xoay đầu lại xem.
“Ngươi ồn ào cái gì, muốn cho mọi người đều biết ta rời nhà trốn đi sao?”
Nàng không kiên nhẫn kêu to, thần thần bí bí đóng cửa phòng, tìm một ít đồ vật đáng giá mang theo.
“Bỏ nhà đi?”
Thanh âm lần này so với trước kia càng cao hơn, càng rõ hơn, Lục Nhi bị hù dọa đến ngây dại.
“Câm miệng lại, sao trước kia ta không có phát hiện giọng ngươi lớn như vậy hả?”
Nàng hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Nhi đang hô to gọi nhỏ một cái.
“Nương nương, ngươi trăm ngàn lần không thể đi…”
Lục Nhi còn chưa nói xong, cửa phòng đã được mở ra, một thanh âm lạnh lùng vang lên:
“Đi đâu?”
Lần này chẳng những Lục Nhi kinh ngạc sợ hãi mà ngay cả Tây Nhi cũng nhét bao quần áo vào một bên, la toáng lên.
“Câm miệng! Đi ra ngoài!”
Câu trước là nói với Tây Nhi nói, câu cuối cùng tất nhiên là với Lục Nhi đang huyên náo rồi, Lục Nhi vội vàng ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, vui vẻ chạy ra ngoài.
Rón ra rón rén đi theo phía sau Lục Nhi, Lăng Tây Nhi cũng muốn chân đi nhanh lên, một tiếng sấm lại đột nhiên vang vọng bên tai:
“Nàng đứng lại!”
Nàng cười hì hì ngoái đầu lại, nhìn thấy gương mặt lạnh băng của hắn, tự động đi tới, vừa bóp vai vừa đấm lưng, cuối cùng đặt mông ngồi trên đùi hắn, hai cái tay nhỏ bé choàng qua cổ của hắn nói:
“Chàng mệt mỏi không? Có cần ta thay quần áo cho ngươi không?”
Gắt gao nhắm chặt hai mắt, nén xuống phiền não cùng bất an trong lòng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi mở hai tròng mắt ra, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười sủng nịch:
“Nàng muốn đi đâu?”
“Hả?”
Bị nụ cười ngọt ngào của hắn khiến cho không còn sức chống cự, Lăng Tây Nhi dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên mặt hắn:
“Không có, ta chỉ là…” Sợ bị trừng phạt mà thôi!
“Nếu sợ hãi, tại sao còn làm!” Hắn cười hì hì mở miệng, ngữ khí ôn nhu nhưng lời nói lại lạnh lẽo triệt lòng người.
“Ta… Ta chỉ là… Đó là nãi nãi của ngươi mà!”
Tây Nhi do dự trả lời, đoạn ân oán này có thể không tranh được không?
“Nhưng là trong lòng của bà ta lại hoàn toàn không có đứa cháu này, thậm chí cả vương triều Đoan Tuấn cũng không có trong lòng của bà ta!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ thở dài, vươn bàn tay to lớn ra, ôm chặt lấy Tây Nhi, không cho thân thể của nàng trượt đi.
“Ngươi… có ý gì?”
Tây Nhi kinh hãi, không rõ vì sao hắn lại nói ra lời ấy.
“Trận chiến này kẻ ra tay phía sau chính là bà ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ngục đầu trên người Tây Nhi, lời nói tràn ngập cảm giác vô lực.
“Ra tay phía sau?”
Lăng Tây Nhi kinh hãi, nếu như không có bàn tay to của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chống đỡ, thật sự sẽ ngã xuống.
“Một kế hoạch ẩn dấu sáu mươi năm!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, thật buồn cười, Phiên quốc không ngờ đã nhìn chằm chằm vào vương triều Đoan Tuấn sáu mươi năm!