ở bên nhau, mỗi ngày gặp mặt, thật ra chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, có làm vợ chồng hay không thì có là gì!”
Bà cười nhàn nhạt, lại càng thêm không biết phải làm sao, dù có là như vậy thì đối với bà cũng chỉ là một mơ ước xa vời!
“Thật ra mấu chốt lớn nhất trong chuyện này là Thái hoàng Thái hậu, nếu như Thái hoàng Thái hậu chịu thừa nhận quan hệ của hai người thì có là vợ chồng cũng có sao!”
Tây Nhi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
“Con…nói rất đúng!”
Liên Nhu cười khẽ, lời nói này tuy đã nói ra trọng điểm nhưng cũng chẳng khác gì chưa nói, từ trước đến nay Thái hoàng Thái hậu đều cổ hũ, chắc bà ta sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong hoàng tộc.
“Nương, có lẽ con có thể giúp người, thật đấy!”
Tây Nhi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến một chủ ý thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng thật sự có thể đạt hiệu quả hay không thì mấy chốt vẫn là quyết định của Thái hoàng Thái hậu!
“Vậy sao?”
Liên Nhu vẫn cười nhàn nhạt nhưng vẻ mặt lại vui mừng, ít nhất con dâu cũng đã ủng hộ bà, không cười bà già rồi mà còn không đứng đắn là tốt rồi!
“Con biết người sẽ không tin, nhưng xin cứ yên tâm, nhất định con sẽ nghĩ ra cách!”
Tây Nhi tràn đầy tự tin nói, thấy bà mặt ủ mày chau rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng ghé vào bên tai bà, báo tin vui trong bụng mình cho bà biết.
“Thật sao?”
Liên Nhu kích động, không ngừng vạch ra tương lai cùng Tây Nhi, mơ tưởng về đứa bé trong bụng, nhưng khi Tây Nhi đã đi rồi thì bà lại rủ mắt xuống, cô đơn, có lẽ bà đã yêu cầu quà xa vời, ngay cả cháu nội cũng có rồi, coi như vậy là hết, một mình cũng tốt! Bà níu chặt vạt áo cay đắng nghĩ.
***
“Nàng nói vậy thật sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc, khẽ đứng dậy, nhìn cái đầu nhỏ đang ghé vào trước mặt hắn.
“Ừm, nương đã chịu khổ một mình trong lãnh cung hai mươi năm, theo lý mà nói hẳn là phải được hạnh phúc tuổi về già!”
Tây Nhi duỗi bàn tay nhỏ bé ra, kéo khuôn mặt nhỏ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên về.
“Mặc dù là lãnh cung nhưng ngày đó khi ta lập công lớn cho phụ hoàng, ta đã lấy công lao ra để trao đổi, nương tuy bị đưa vào lãnh cung nhưng vẫn ăn ngon mặc đẹp, cung nữ hầu hạ, cũng không thua kém gì các thái phi khác, đây cũng là nguyên nhân ra yên tâm để nương ở lại trong lãnh cung!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nhíu mày, lãnh cung kia sớm đã không phải như người thường tưởng tượng.
“Nhưng mà nương không cần ăn ngon mặc đẹp, cung nữ thái giám, thứ bà muốn chính là tự do cùng nam nhân mình yêu mến!”
Tây Nhi ngước mắt lên, giải thích giúp Liên Nhu.
“Nương tử, nương đã gần 50 tuổi rồi, không thể giống như tiểu cô nương mười mấy tuổi hoài xuân được! Mấy câu này sao có thể nói ra khỏi miệng chứ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui, những quả phụ bình thường người ta đều lập đền thờ trinh tiết, huống chi là nhà đế vương, nếu như không phải Liên Nhu đã hạ sinh con nối dòng thì phi tử bình thường đã sớm bị chôn cùng với tiên hoàng rồi!
“Vì sao không thể? Ai cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà, vả lại, bạn già cùng bạn già với nhau, nương đã cực khổ cả đời, già rồi tất nhiên cần một người bạn, hoàng thúc của chàng không phải cũng thế sao, đợi mẹ chàng 30 năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Tây Nhi khó hiểu lên tiếng, xem ra muốn hoàn thành chuyện này thì cửa ái khó qua thứ nhất chính là lão ngoan đồng Đoan Tuấn Mạc Nhiên này.
“Tây Nhi, đây vốn đã vi phạm lễ nghi luân thường, những lời này của nàng quả thật là…”
Nữ nhân tầm thường sợ là không bao giờ dám nghĩ đến!
“Kinh thế hãi tục phải không? Nhưng mà ta thật sự muốn giúp đỡ nương, hy vọng lớn nhất của một nữ nhân chính là tìm được một nam nhân yêu thương mình, nương đã vì chàng mà cam tâm bị nhốt trong lãnh cung hai mươi năm, chẳng lẽ chàng không thể vì bà mà…”
Tây Nhi tận tình khuyên bảo.
“Không thể, Tây Nhi, đừng nói chuyện này nữa, nương già rồi, có chúng ta là được, không cần Trường Ninh vương!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không xưng hô hoàng thúc nữa mà lại xưng hô là Trường Ninh vương, có thể thấy được lòng của hắn đã phản cảm đến cực điểm.
“Nhưng mà…”
Tây Nhi nhíu mày, vậy sao? Không cần sao? Nhưng mà dáng vẻ mẹ chồng rủ hai mắt xuống thật là cô đơn.
“Không có nhưng mà, ta nói không cần là không cần!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên phách đạo lên tiếng, từ hôm nay trở đi hắn phải chấn chỉnh uy nghiêm của trượng phu, tuyệt đối không thể để cho cái gọi là tư tưởng hiện đại không giới hạn của Tây Nhi lan tràn ra bốn phía.
“Phách đạo!”
Đưa mắt liếc xéo hắn, Lăng Tây Nhi không phục lên tiếng.
“Tây Nhi, hiện giờ Phiên quốc đang nhìn chằm chằm vào nước ta, ta cũng không còn tâm lực để tâm đến chuyện của mẫu thân nữa, vừa rồi cũng đã nói chuyện này cũng không thể nhắc tới nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
“Chàng cứ làm quốc gia đại sự của chàng, ta làm tiểu gia tiểu sự của ta, không can thiệp vào chuyện của nhau là được!”
Tây Nhi không được tự nhiên xoay người đi, hầm hừ nói.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, huynh đệ chung một vợ thật sự khó có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông!
“Cần ta giúp gì không?”
Tây Nhi thấy hắn yên lặng, suy nghĩ một lúc rồi xoay người lại, gian xảo liếc mắt đưa tình.
“Cái gì?”
Hắn sững sờ, khó hiểu nhìn nàng.
“Quốc gia đại sự nha, ta sẽ giúp ngươi chế tạo súng kíp!”
Nàng dương dương đắc ý nói, có lẽ thuận tiện nghiên cứu cách chế tạo đại pháo luôn.
“Không cho phép!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, giọng điệu không cho thương lượng chút nào, nghiên cứu chế tạo đột súng kíp quá nguy hiểm, hắn sẽ không để cho Tây Nhi mạo hiểm.
“Nhưng mà Phiên quốc…”
Không phải đang nhìn chằm chằm sao, ném một trái bom sang, nhất định bọn họ sẽ sợ đến mức hồn siêu phách lạc, đến lúc đó cắt đất đền tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó!
“Chuyện Phiên quốc ta sẽ tự giải quyết, việc nàng cần làm chính là tĩnh dưỡng cho thật tốt!”
Hắn vươn tay ra vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của nàng, đã ba tháng, tuy vẫn còn chưa nhìn thấy.
“Nhưng mà sẽ rất buồn nha!”
Tây Nhi dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn không ngừng làm nũng.
“Ta sẽ gọi các Vương phi đến chơi với nàng!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên do dự một lát rồi lên tiếng.
“Không cần đâu, ta không cần!”
Tây Nhi giơ tay lên đầu hàng, đều là mấy nữ nhân cổ hủ tự xưng là xuất thân từ danh môn, nàng không cần đâu!
“Hay là ta giao cách điều chế thuốc nổ cho chàng, chàng phái người đi chế tạo là được? Chuẩn bị cho bất kì tình huống nào!”
Tây Nhi vẫn nhớ mãi không quên chuyện quốc gia đại sự của nàng.
“Hiện giờ chưa cần nghĩ đến chuyện này!”
Bàn tay to lớn phủ lấy bộ ngực sữa của nàng, xoay người áp nàng dưới thân.
“Vậy chàng nghĩ đến chuyện gì đây?”
Nàng vươn lưỡi ra liếm láp môi hắn, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Động tác thay thế câu trả lời, bởi vì Tây Nhi có thai nên động tác của hắn dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt cũng trìu mến đến cực điểm…
Ánh trăng treo cao trên bầu trời đêm thanh tịnh, những vì sao tạo nên một tấm màn đen lập lòe, ngọn gió lười biếng nhẹ nhàng lay động những nhành cây, âm thanh xào xạc phá vỡ màn đêm u tĩnh, trong phòng, hoan ái vô tận không dừng lại.