Lục Phóng, nàng nể mặt con của Lục gia nên mới không so đo với Y Nhân, lại còn không ngờ Lục Phóng còn xin nàng đối tốt với Y Nhân, nàng còn chưa đủ tốt với ả ta sao?
“Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi, ta cũng không nói nàng sai, chuyện trong nhà mà, không có một ai cũng không có việc gì phải phân biệt đúng sai cả, mấu chốt là Vương gia đang ở trong phủ, Y Nhân lại là bạn của Vương phi nương nương, vì tiền đồ của ta, phu nhân hãy thân thiết với Y Nhân một chút đi, đừng để người ngoài cười chúng ta, huống chi hiện giờ nàng ta lại đang mang thai cốt nhục của Lục gia, phu nhân, nàng nói xem có phải hẳn là càng phải tốt hơn một chút không?”
Lục Phóng thấp giọng nói, tận tình khuyên bảo.
“Đạo lý này tất nhiên là thiếp hiểu rõ, nếu như không phải Y Nhân nàng ta gây sự thì thiếp cãi nhau với nàng ta làm gì để làm mất thể diện với Vương gia chứ!”
Lục phu nhân thấp giọng nói, bụng đầy uất ức không biết nên khóc lóc kể lể với ai.
“Phu nhân nàng xuất thân từ danh môn, từ nhỏ tình cảm của chúng ta đã rất tốt, nhưng mà Y Nhân thì không giống vậy, tuy cũng là quan lại thế gia nhưng dù sao cũng đã từng lưu lạc nơi bướm hoa, khó trách có thói xấu. Vả lại trước kia Y Nhân cũng không như vậy, lúc đó chẳng phải phu nhân đã hỗ trợ tuyển chọn sao? Lúc trước phu nhân còn nói nàng ta thanh ngạo, ở trong bùn mà không bị nhuộm bùn, như một đóa sen thanh khiết, lúc ấy phu nhân cũng rất yêu mến mà! Nhân dịp Vương phi nương nương đến đây, lại mang thai nên có hơi không biết chừng mực, nhưng càng như vậy chẳng phải phu nhân càng phải thể hiện mình rộng lượng sao?”
Nhẹ nhàng bóp vai cho Lục phu nhân, Lục Phóng thấp giọng nói.
“Phu quân không cần phải nói, thiếp biết phải làm sao rồi.”
“Phu nhân hiểu ra là tốt rồi, như vậy vi phu mới an tâm! Gia hòa vạn sự hưng mà!”
Lục Phóng vui mừng nói.
“Vâng lão gia!”
***
Lạc Hà cư, Y Nhân vuốt vuốt bình ngọc màu trắng trong tay, trên mặt là nụ cười âm tàn, nàng ta đang đợi đến thời cơ thích hợp sẽ hành động.
“Phu nhân, đại phu nhân đã tới!”
Thạch Lựu tiến đến bẩm báo.
“Rốt cuộc cũng tới, để cho nàng ta vào đi!”
Y Nhân đứng dậy, vẻ mặt khó nén kích động, giấu bình ngọc vào trong ngực, thấp giọng nói.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Lục phu nhân mặt đầy nụ cười bước vào Lạc Hà cư, sau lưng, Thảo Môi cầm một chiếc hộp tinh sảo.
“Tỷ tỷ tới tìm ta để cãi nhau sao?”
Y Nhân đứng dậy, cười nhạt nói.
“Muội muội nói đi đâu vậy, vừa rồi thái độ của tỷ tỷ có hơi kích động nên mới khắc khẩu với muội muội, còn kinh động đến Vương gia, thật là đáng chết mà! Cái này là tổ yến tốt nhất lão gia mang về, muội muội đang mang thai, vất vả vô cùng, tỷ tỷ đặc biệt gọi nhà bếp trưng lên để mang tới cho muội muội!”
Lục phu nhân miễn cưỡng vui vẻ cười nói.
“Cám ơn tỷ tỷ!”
Tự đắc nhướng mày, nhìn thứ trên tay Thảo Môi, Y Nhân vui vẻ ra mặt, mời Lục phu nhân ngồi, lời nói cũng cung kín hơn rất nhiều, hai người nói tới nói lui cũng không đấu võ mồm nữa.
“Hay là thừa lúc còn nóng muội muội uống đi!”
Lục phu nhân bảo Thảo Mai dâng lên, thúc giục.
“Tỷ tỷ đừng vội, vừa rồi muội muội mới ăn mứt hoa quả, trong bụng cũng không thấy đói, tỷ tỷ cứ đặt ở bên kia là được rồi, lát nữa đói bụng sẽ bảo Thạch Lựu hâm nóng lại là có thể ăn!”
Nói xong, nàng ta giả vờ mệt mỏi day day trán:
“Tỷ tỷ, thật ngại quá, tỷ xem mang thai thật là dễ mệt mỏi…”
“Muội muội đã mệt vậy thì nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ ta đi trước.”
Lục phu nhân chuẩn bị rời đi, dịu dàng cười cười, đứng lên.
“Cảm ơn tổ yến của tỷ tỷ!”
Y Nhân đứng lên, sai bảo Thạch Lựu:
“Thạch Lựu, tiễn đại phu nhân giúp ta, nhất định phải đưa tiễn tử tế!”
Nàng ta nhấn mạnh thêm.
“Vâng nhị phu nhân!”
Thạch Lựu nhận lệnh, dáng vẻ phục tùng đi theo sau đại phu nhân ra ngoài cửa.
Vẻ mặt tràn ngập âm tàn, nhanh chóng lấy bình ngọc trong tay ra, mở nắp, rắc bột phấn vào trong tổ yến, đến khi làm xong tất cả thì Thạch Lựu cũng tiễn đại phu nhân xong quay vào!
“Tốt lắm, đưa chén tổ yến này đến cho Vương phi nương nương, nói là ta đưa tới, làm xong thì về biết chưa!”
Nàng ta ngắm nghía móng tay đỏ sẫm không kiên nhẫn nói.
“Phu nhân người thật tốt với Vương phi nương nương!”
Thạch Lựu không nghi ngờ gì thấp giọng nói, tiến lên đặt chén tổ yến vào trong khay cơm, chậm rãi ra khỏi phòng.
“Tốt sao? Đương nhiên, nữ nhân đoạt mất nam nhân của ta, từ trước đến nay ta đều không hạ thủ lưu tình!”
Nàng ta cười một cách ngoan độc, cười đến run rẩy hết cả người!
***
Lâm phủ, rốt cuộc Lâm Kiếm Hồng biến mất ba ngày cũng xuất hiện, chỉ là khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt lạnh đạm đỏ ngầu.
“Đại ca, mấy ngày nay đến tột cùng huynh đã đi đâu vậy? Không phải thời gian kết minh cùng Thiên Địa Thịnh đã đến rồi sao?”
Lâm Y Y không kiên nhẫn hỏi, nàng ta đã đi tìm Lãnh Phiêu Hương mấy lần nhưng thái độ của Lãnh Phiêu Hương đột nhiên lại khó hiểu, không nói gì cả, lại càng không nhắc đến chuyện Lăng Tây Nhi, điều này khiến cho nàng tràn đầy nghi hoặc, chỉ có thể chờ Lâm Kiếm Hồng về.
“Huynh…huynh có ý gì? Không phải đã bàn xong rồi sao? Rốt cuộc mấy ngày nay huynh đã đi đâu?”
Lâm Y Y hổn hển hỏi, không kết minh sao? Chẳng phải nàng ta làm vậy là uổng công sao?
“Ta lên miếu Trường Sinh trên núi!”
Hắn nhàn nhạt nói, chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc cằm vốn trơn bóng đã mọc một ít râu.
“Miếu? Đại ca, ngươi đến miếu làm gì? Huynh có biết không, vài ngày huynh mất tích cả nhà loạn cả lên không?”
Lâm Y Y bất mãn thấp giọng nói.
“Có gì mà sốt ruột, không phải đã tiến hành từng bước rồi sao?”
Hắn cười lạnh, chuyển tầm mắt nhìn sang Lâm Y Y, đột nhiên trầm giọng nói:
“Việc hợp tác cùng Thiên Địa Thịnh dừng ở đây, Y Y, muội hãy chuẩn bị gả cho Thượng Quan Hi đi!”
“Huynh…có ý gì?”
Mặt Lâm Y Y không còn chút máu.
“Ý của ta rất đơn giản, ta sẽ làm chủ việc gả muội cho Thượng Quan Hi! Y Y, muội cũng nên đến miếu Trường Sinh suy nghĩ vài ngày đi, đối với người như muội trong lòng không còn bất mãn gì mới có lợi!”
Hắn đứng lên, mệt mỏi cười.
“Ta sẽ không gả cho kẻ bất lực kia!” Lâm Y Y cao giọng nói.
“Không lấy chồng thì cứ vĩnh viễn ở nhà không cần gả nữa!”