“Vậy làm phiền Lãnh đại ca đi tìm giúp, ta cần một vài thứ!”
Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, đêm nay, nàng có một vật quan trọng phải làm.
“Được, chúng ta có cũng không thể tìm được đường xuống núi, ta đi một mình sẽ mau hơn nhiều!”
Hắn mỉm cười, đóng cửa phòng, chân điểm nhẹ, bay lên không ba thước, bóng dáng cao ngạo giống như một con bạch long, thân hình chợt lóe lên, y phục phiêu động không dính một chút trần tục nào, chỉ trong cái nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Ánh sáng hiện lên, trời đã gần sáng, một ngày mới sắp đến!
***
“Cái gì? Một ả nữ nhân tay trói gà không chặt mà các ngươi cũng không trông chừng được sao?”
Lãnh Phiêu Hương nhận được tin Lăng Tây Nhi chạy mất nên lập tức chạy tới trong núi.
“Nàng không phải là một nữ nhân bình thường, trên tay của nàng có một vũ khí rất kỳ quái, tiểu ngũ tiểu lục cũng bị nàng ta giết chết rồi, vết thương trên người rất kỳ quái, hoàn toàn không nhận ra là cái ám khí gì!”
Thủ lĩnh thủ vệ Do Đại bẩm báo.
“Ám khí kỳ quái?”
Vẻ mặt Lãnh Phiêu Hương như đang mỉa mai, nàng ta thì có ám khí kỳ quái gì chứ? Nhất định là có người giúp nàng ta chạy trốn, ngọn núi này lớn như vậy… nếu không, cứ coi như nàng ta đã chạy thoát khỏi đó thì phía trước chính là rừng rậm, một nữ nhân như nàng ta tuyệt đối không thể chạy xa!
“Đúng… Đường chủ, người hãy nhìn vết thương của tiểu ngũ tiểu lục xem!”
Do Đại thấp giọng nói, sai người khuân hai cái thi thể kia tới.
“Hình như là dấu vết bị cháy!”
Lãnh Phiêu Hương nhíu mày, trước mắt trên giang hồ cũng không nghe nói có một loại ám khí như thế này.
“Đúng, là dấu vết bị tổn thương!” Do Đại gật gật đầu nói
“Bất kể nói thế nào, Do Đại, ngươi đã để người chạy mất, suốt đêm nay ngươi nhất định phải bắt người lại, nếu không ngày mai ta sẽ cầm cái đầu của ngươi đến trao đổi!”
Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng mở miệng.
“Đường chủ, chúng ta đã tìm các vùng phụ cận, người xem, còn hai canh giờ nữa là trời sáng, coi như chúng ta không tìm được nàng ta thì nàng ta cũng không có khả năng quay về phủ đề đốc cách ngàn dặm báo tin, không thì chúng ta tìm một nữ tử khác giả trang, đường chủ người xem…!”
Do Đại thấp giọng nói.
“Cứ giữ lại tâm địa gian xảo của ngươi đi, ngươi đang sợ hãi trên tay nàng có ám khí sao? Đi tìm cho ta, nếu đến phút cuối không tìm thấy sẽ nói sau!”
Lãnh Phiêu Hương lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, đường chủ!”
Kẻ phản bội đành phải lĩnh mệnh, nhưng mà trong lòng còn bận tâm không rõ ám khí kia lợi hại thế nào, cũng chỉ tìm vòng vo trong rừng, náo động vài tiếng rồi tới hừng đông trở về phục mệnh.
“Thật sự không tìm được? Do Đại, ngươi không có lười biếng đấy chứ?”
Lãnh Phiêu Hương không vui mở miệng, nét mặt không khỏi lo lắng, Như Ý, nàng nhất định phải cứu, bây giờ Lãnh Tuyệt Tâm đã quyết tâm giải tán Thiên Địa Thịnh chỉ bằng một mình nàng rất khó thay đổi càng khôn, nàng cần Như Ý hỗ trợ, nhưng mà trên tay đã không còn lợi thế gì, phải như sao để trao đổi với Đoan Tuấn Mạc Nhiên đây?
“Do Đại, đã tìm được người giả trang Lăng Tây Nhi rồi chứ?”
Bực bội đi lại trong phòng, cuối cùng không có cách nào khác ngoài cách này.
“Tỷ tỷ của tiểu ngũ, nhìn xa cũng không khác nữ nhân kia là mấy, chỉ cần tìm một bộ y phục màu lục nhạt là được!”
Do Đại thấp giọng nói
“Nói cho nàng biết, nếu có cơ hội đến gần Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức giết hắn!”
Lãnh Phiêu Hương giọng đầy căm hận, lúc này trong lòng nàng không còn có nữ nhi tình trường nữa rồi.
Ngẩn ra, Do Đại lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi gật đầu, nhưng mà Vương gia ác ma… ai dám?
***
Ánh bình minh ở lưng núi, cũng đã đến đầu mùa xuân, từng trận gió lạnh nổi lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang theo Như Ý dung nhan tiều tụy ngẩng đầu đứng ở trên lưng núi, đôi mắt to đen u ám, lạnh lùng tàn khốc giống như hàn băng vạn năm, nhếch khóe môi đỏ sẫm mang theo một vẻ vừa cao ngạo vừa quật cường vừa thâm sâu, như rắn đuôi chuông ác độc vô hình. Bên cạnh lưng núi chính là một mảnh rừng rậm, Thiên Địa Thịnh lựa chọn nơi này hẳn là để dễ chạy trốn!
Mặt trời từ từ mọc lên, cỏ dại ven đường dính những giọt sương bắt đầu chậm rãi bóc hơi, mặt đường bị sương sớm làm ướt nhẹp, không khí sáng sớm cùng mùi cỏ xanh và bùn đất tỏa lên, mọi âm thanh tĩnh lặng đến đáng sợ, cả lưng núi tựa hồ không có động tĩnh gì.
Đột nhiên một thanh trường kiếm sắt bén phá không dựng lên, thẳng tắp xuyên thẳng từ trong rừng cây đến, rồi cắt lá cây xanh biếc vô tình chém đứt nhánh cây, thanh âm phá không làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu chặt mày, tiện tay vung lên, trường kiếm ầm một tiếng rơi vào trên núi đá phát ra âm thanh thanh thúy.
“Hay hay hay, võ công của Vương gia quả thật lợi hại, tiểu nữ tử thật sự bội phục!”
Bên môi Lãnh Phiêu Hương mang theo nụ cười lạnh châm chọc, chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, phía sau nàng ta là Do Đại cùng một đám người áp giải một người, một nữ nhân tóc rối bù, dáng vẻ cuối đầu của người nọ thật sự có điểm giống Lăng Tây Nhi.
“Tây Nhi!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, tiếng nói thâm trầm đầy lo lắng.
“Miệng của nàng bị ta bịt lại, không thể mở miệng nói chuyện!”
Lãnh Phiêu Hương cười lạnh nhìn vào đôi mắt đẹp tà nghễ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Không thể nói chuyện? Vậy làm sao ta biết nàng có phải là Lăng Tây Nhi hay không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói.
“Mau thả nhị đương gia ra, nếu không…”
Do Đại rất sợ bị bại lộ, đá một cước vào người nữ nhân kia, người kia không đứng vững nằm úp sấp ở trên mặt đất.
“Ngươi….chết tiệt!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thầm chửi một tiếng, kéo người phía sau lên, không chút tiếc thương giẫm nàng ta dưới chân:
“Ngươi thử đá nàng một cái thử xem, ta sẽ moi gan nữ nhân này ra!”
Giọng nói ngoan độc mà tràn ngập khí phách.
“Được rồi, Vương gia, hôm nay chúng ta tới đây là để trao đổi con tin, không phải tới đánh nhau!”
Lãnh Phiêu Hương bị khí chất nghiêm nghị của hắn đe dọa, sau lúc hít một hơi khí lạnh, nàng ta sợ đêm dài lắm mộng, chậm rãi mở miệng.
“Thả nàng, thì ta sẽ thả nữ nhân này!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xa xa nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, trong lòng luôn cảm giác có chút quái dị, nhưng nhìn Lăng Tây Nhi chật vật làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, bây giờ hắn chỉ muốn biết Tây Nhi có khỏe không!
Nữ nhân Như Ý trong tay của hắn vốn không có bao nhiêu tác dụng! Trải qua lúc này, hắn đã không có ý nương tay đối với Thiên Địa Thịnh nữa, có lẽ hôm nên kết thúc dứt điểm.