định phải báo thù, ta muốn lật đổ vương triều Đoan Tuấn, giết chết Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”
Như Ý lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt vô cùng kích động.
“Ngươi vẫn kiên trì sao?”
Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng ngoái đầu lại.
“Đúng!” – Nàng ta trả lời như chém đinh chặt sắt.
Cô đơn rủ mi mắt xuống, đôi tay chậm rãi chắp ra phía sau, Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy đi đến trước cửa sổ, không khí trầm mặc khó tả đột nhiên tràn ngập cả căn phòng, Như Ý bất an không yên nhướng mắt lên nhìn thật sâu vào bóng lưng cô tuyệt của hắn.
“Chẳng lẽ gia cứ nhận thua như vậy sao?”
Như Ý ngước mắt lên, thử thuyết phục Lãnh Tuyệt Tâm lần nữa.
“Ta không nhận thua, ta làm như vậy là vì nghĩ cho lê dân bách tính!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng.
“Nhưng mà trong mắt huynh đệ thì chính là gia đã nhận thua, gia vì một nữ nhân mà bỏ qua cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì một nữ nhân mà sa sút tinh thần một tháng, hôm nay lại vì một nữ nhân là giải tán Thiên Địa Thịnh, ngài thật sự khiến cho ta quá thất vọng rồi!”
Như Ý cất cao giọng nói, một tháng nay đều là nàng ta giả mạo mệnh lệnh của minh chủ, nàng ta tuyệt đối không thể từ bỏ Thiên Địa Thịnh.
“Ngươi đi đi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng.
“Gia!” Như Ý khẽ giật mình.
“Đi đi!”
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, là một người nhu nhược cũng được, là một dũng sĩ cũng được, vì dân chúng cũng được, vì một nữ nhân cũng được, hắn chỉ biết là hiện giờ hắn không muốn làm gì nữa, cứ thuận theo tự nhiên thôi!
Ngày hội nguyên tiêu (rằm tháng giêng), đại hội võ lâm minh chủ ở Giang Nam được cử hành đúng hạn, Lâm Kiếm Hồng liên tiếp đánh bại Côn Lôn, Không Động, Thiếu Lâm, bảy mươi hai cao thủ Võ Đang, dũng mãnh đoạt ngôi võ lâm minh chủ, trong khoảng thời gian ngắn, võ lâm, triều đình, Thiên Địa Thịnh tạo thành thế chân vạc.
***
“Tốt!”
Lạnh lùng nói ra một chữ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng chẳng buồn mở miệng.
“Chỉ một chữ thôi sao?”
Long Thanh bất bình nhăn nhăn mũi, với Lăng Tây Nhi thì cười cười nói nói, còn với hắn, hừ, hắn cũng hừ lạnh một tiếng, đối với cái loại gia hỏa chỉ biết trọng sắc khinh bạn thì cũng chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng.
“Đã sớm ngờ tới kết quả như vậy rồi!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt u ám mà thâm thúy.
“Ngươi không lo lắng sao? Thế cuộc đang tạo thành thế chân vạc, chúng ta sẽ rất khó mà khống chế!”
Long Thanh khó hiểu, chuyển tầm mắt liếc xéo hắn.
“Liên quan gì đến chúng ta?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt nhìn lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, giọng điệu lãnh đạm làm cho người ta phải hít một ngụm khí lạnh.
“Ta biết ngươi đang tức giận Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng thượng, nhưng…”
Long Thanh tận tình khuyên bảo. Tên tiểu tử này không phải chỉ là con vịt luộc mạnh miệng thôi sao, nếu quả thật cố tình tạo phản thì mỗi ngày còn phải chờ Thái hoàng Thái hậu đến xin lỗi sao?
“Sai, không phải tức giận, hiện giờ rốt cuộc ta đã hiểu tại sao hoàng thúc lại phải chọn cách ẩn cư sơn lâm, lần này Thái hoàng Thái hậu đã để cho ta quá thất vọng rồi!”
Hắn nhàn nhạt mở miệng, nhấp một ngụm trà xanh, nhìn không chớp mắt vào áng mây trắng phía xa.
“Nhưng mà Hoàng thượng…”
Long Thanh gật gật đầu, đúng là có hơi quá đáng một chút, nhưng người kia là Thái hoàng Thái hậu, quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Vương gia, gánh vác trách nhiệm bảo vệ vương triều Đoan Tuấn. Thái hoàng Thái hậu người ta có hơi ngang ngược một chút, đương nhiên phải nhịn rồi!
“Hoàng thượng quá nhu nhược, ta chỉ muốn giúp hắn mở một con đường sáng lạn mà thôi!”
Ba mươi năm nay, Thái hoàng Thái hậu khoa tay múa chân với triều đình, hắn đã sớm chướng mắt, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất!
Khẽ giật mình, rốt cuộc Long Thanh đã hiểu những tính toán của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Không phải ngươi muốn làm Hoàng thượng đấy chứ?”
“Ta không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế kia!”
Hắn lạnh lùng nói, hắn vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của hắn là bảo vệ vương triều Đoan Tuấn mà không phải là soái vị!
“Nhưng…”
Không có hứng thú lại còn làm ra cái việc như bắt vua thoái vị ở khắp nơi, hiện trong triều đình lòng người bàng hoàng, sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ làm phản.
“Nếu như không phải đùa giả làm thật thì làm sao có thể nhổ cái đinh Thái hoàng Thái hậu kia ra?”
Hắn nhàn nhạt cười lạnh.
“Nhưng hiện giờ đang tạo thế chân vạc đấy! Thiên Địa Thịnh nhìn chằm chằm, Lâm Kiếm Hồng lại vừa chính vừa tà, cục diện rất khó khống chế!”
Long Thanh thở dài, xem đi, cuối cùng không phải sẽ ném cục diện rối rắm này cho bọn hắn sao.
“Không vội, cứ thế mà giải quyết!”
Trên mặt khó nén vẻ dữ tợn cùng khí phách, bờ môi tuấn mĩ lạnh lùng nhếch lên, nụ cười đầy tính toán.
“Ngươi lại còn bình thản được à!”
Long Thanh bất đắc dĩ nhướng mày, chỉ có thể ngồi xuống cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hôm nay là kì hạn cuối cùng!
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, Long Thanh giật mình té xuống từ chiếc ghế tròn thêu hoa cúc, nhìn lại thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã như tên rời cung xông về phía hậu viện.
Từ phòng củi ở tiền viện vụng trộm giấu vào phòng củi ở hậu viện nhưng giống như lần thử nghiệm đầu tiên, chuyện bất hạnh lại tiếp diễn lần nữa.
“Khụ khụ, nương nương, người tha cho Lục Nhi đi mà, cái người gọi là thí nghiệm kia thật sự…”
Lục Nhi người đầy bụi đất đứng trong sân gào to.
“Nói nhỏ một chút, ngươi muốn toàn bộ người trong phủ biết sao?”
Giọng nói trong veo cấp tốc truyền tới từ trong phòng, Lăng Tây Nhi thò đầu ra, cảnh giác quan sát tình hình nội viện, may quá, cách xa đại sảnh nên không nghe thấy, rụt đầu vào, tiếp tục công việc.
“Lục Nhi, Lăng Tây Nhi?”
Phía trước lóe lên một bóng trắng, vạt áo Lục Nhi bị người nào đó nắm trong tay, nhìn không chớp mắt, không biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt đen như Diêm La xuất hiện từ đâu, hàng mi cong cong không vui thẳng tắp như hai con giun xấu xí.
“Ơ…”
Lục Nhi ngẩn ngơ, lập tức chớp chớp mắt, không biết có nên bán đứng chủ tử hay không.
“Chết tiệt!” chửi thầm một câu, thân ảnh nhoáng một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến vào phòng củi, Lục Nhi ở sau lưng sợ hãi:
“Vương gia…nguy hiểm!”
“Ầm ầm” – một tiếng, kinh thiên động địa, mà ngay cả Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng bị chấn động bay vèo ra ngoài, nhìn lại phòng củi, sớm đã đổ nát thê lương, thất loạn bát tao. Mà Lăng Tây Nhi vẫn như không có việc gì, thâm trầm cau mày, chậm rãi bước ra khỏi phòng củi.
“Hả?” Lăng Tây Nhi ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt khủng bố đến cực điểm trước mặt, hai tròng mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu đốt cả người nàng, hai con mắt to tròn trừng lên, hệt như mắt rồng làm cho người ta sợ hãi, kinh khủng nhất chính là khóe môi đang run rẩy, khóe môi phấn nộn phát ra âm thanh nguy hiểm, hai nắm đấm đang nắm chặt.
“Ta đã nói không cho phép nàng làm mấy trò này nữa mà!”
Mỗi một chữ tựa như băng kết xuất hiện trên môi hắn, bàn tay to lớn duỗi ra, kéo Lăng Tây Nhi đang chạy trối chết vào trong lồng ngực, một tay khác không chút thương tiếc hung hăng phát vào cặp mông nhỏ của nàng.
“Oa oa, ngươi ngươi ngươi…”
Uất ức nhăn nhăn mũi, Lăng Tây Nhi đau quá kêu toáng lên. Thật là lòng người độc ác mà!
“Ta sẽ cho nàng phải nhớ kĩ hôm nay!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, lực đạo trên tay tăng thêm.
“Ta ta ta ta…”
Đôi chân nhỏ vô lực đá đá, nhưng mà nhưng mà không sao thoát khỏi sự khống chế của người nào đó, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn.
“Sau này nàng phải ngoan ngoãn một chút!”
“Bà nội nói, bà nội nó…”
“Không cho phép mắng chửi người khác!”
Hic hic…hu hu hu… cái mông đau quá nha…nhưng mà uy lực của thuốc nổ thật là lợi hại…