cô như vậy, chắc anh nghĩ cô vẫn còn đang ngủ? Kỳ thật không có, cô hưởng thụ sự ôn nhu vuốt ve của anh, nếu có thể, cô thật muốn mở to mắt, xem ánh mắt anh có dịu dàng như vậy không, nhưng cô thật sự rất mệt ……
Mạnh Phàm Tu hôn đôi môi hồng nhuận kia, chú ý tới hàng lông mi không động của cô, anh biết cô đang ngủ.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ phác khuôn mặt của người con gái ngủ say bên cạnh, mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh chỉ biết khuôn mặt tú lệ này sau khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, hiện tại quả nhiên thực xinh đẹp.
Mà sau khi trải qua hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhiễm một tầng đỏ, hơi thở mê người không nói lên lời, hồn nhiên mang theo bí mật kiều diễm.
Hôm đó tan tầm, thấy cô đứng ở cửa trước cười với anh, quyến rũ dục vọng anh, anh lập tức liền biết, anh muốn cô, cho nên muốn cô chuyển vào phòng mình.
Sau khi phát sinh quan hệ, bọn họ trong lúc đó cũng không có nhiều thay đổi lắm, mười năm anh đối với cô đạm mạc, muốn thay đổi cũng khó khăn.
Người ngoài chỉ nghĩ đến cô là con gái tình nhân của cha anh, bởi vậy anh mới chán ghét cô, thực ra, cô là con gái ai anh cũng không để ý, điều làm anh thực sự để ý là, thấy cha đối với cô yêu thương, thật giống như cha và con gái, làm trong mắt anh thân là đứa con được sinh ra cảm thấy nực cười, thậm chí cảm thấy chán ghét, bởi vì cha ngay cả cười với anh cũng chưa từng có qua một lần. 0
Bởi vậy, anh đối với cô lạnh lùng, không muốn thấy cô là đương nhiên, nhưng cô trước lại cực kì kì quái, có vẻ như mỗi lần anh về đều thấy cô ở trước cửa nghênh đón, trước kia mỗi lần anh về nhà, cô cũng luôn chạy đến trước mặt anh, ôn nhu cười ngọt, lúc ấy anh nghĩ cô là muốn lấy lòng anh.
Hóa ra cô thích anh, hai má hồng nhuận là vì thẹn thùng.
Nói thực ra, cảm giác của anh đối với cô thực vi diệu, anh nên chán ghét cô, nhưng không thể phủ nhận, tầm mắt chính mình không tự chủ được càng lúc càng bị khuôn mặt thanh khiết mỹ lệ hấp dẫn, có lẽ cảm thấy như vậy chính mình buồn cười hơn cả chả mình, bởi vậy anh không cho cô xem sắc mặt hòa nhã.
Hơn nữa với việc cha muốn anh kết hôn cùng cô, anh thật sự không thể thông cảm, anh cho rằng, vì trong tâm cha cảm thấy tiếc nuối không thể cưới mẹ Lí Đình Ân, về phương diện khác hẳn là vì muốn “con gái” đáng yêu ở lại Mạnh gia vĩnh viễn, căn bản không để ý đến tâm tình của anh, nên anh tuyệt đối không có khả năng cưới cô.
Nếu bọn họ trong lúc đó lập trường không có khả năng có điều thay đổi, như vậy chính thì chuyện trên giường là thế nào?
Dù sao kì hạn 6 tháng sắp đến, cô phải rời đi, mà phía trước, bọn họ không cần thay đổi cái gì, ít nhất sau khi chấm dứt quan hệ cùng Tiết Nhược Ngưng, trong khoảng thời gian ngắn hắn không cần tìm bạn giường mới. (Cam: ông này đểu dữ)
Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Lí Đình Ân rất nhanh theo trên giường đứng dậy tắt đi đồng hồ báo thức, cô quay đầu, người đàn ông bên người vẫn ngủ như trước, mới thở nhẹ ra, cô sợ đánh thức anh.
Đi ra khỏi phòng ngủ của Mạnh Phàm Tu, cô trở về phòng, rửa mặt chải đầu sau đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng. Tuy rằng cô hiện tại ở phòng Mạnh Phàm Tu, nhưng đồ của cô vẫn đặt ở phòng khách.
Cô vẫn như lúc trước chuẩn bị bữa sáng cho 2 người, đem một phần vào lồng bàn che lại, lại rót cho mình cốc sữa, rồi ăn cơm. (aoi: cái lồng bàn là chém nha..nguyên văn là màng giữ tươi)
Cô thích tự làm bữa sáng, cũng thích thời gian bữa sáng.
Lúc còn nhỏ, mẹ cô phải đi làm đến tận khuya mới về, bởi vậy bữa sáng liền biến thành thời gian của cô cùng mẹ, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, hai mẹ con rất thích nói chuyện phiếm, cô thường nói chuyện phát sinh ở trường, còn mẹ luôn luôn lắng nghe.
Sau đó được Mạnh thúc thu dưỡng, cô cho dù không cần đến trường đi học hay đi làm, cũng đều rời giường sớm, cùng Mạnh thúc ăn sáng.
Đang lúc ăn xong bữa sáng cầm cốc sữa lên uống, lại thấy người nguyên bản đang ngủ lại xuất hiện trước bàn ăn, hại cô thiếu chút nữa bị sặc sữa.
Cô vội vàng buông cái cốc.“Phàm Tu, anh sao rời giường sớm thế?” Cùng nhau sống đã hơn 2 tháng, ngày đi làm cũng không thấy anh rời giường sớm vậy.
Mạnh Phàm Tu không nói gì, chỉ đi vào bàn ăn.
“Chẳng lẽ là bị đồng hồ của em đánh thức? Thực xin lỗi.” Đúng là vẫn đánh thức anh.
Anh đúng là bị đồng hồ của cô đánh thức, chính là mấy lần trước, anh sẽ ngã đầu tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay không biết như thế nào, chính là không có buồn ngủ, bởi vậy mới rời giường.
Anh rất ít khi rời giường sớm, lại không biết muốn làm cái gì, liền đi ra khỏi phòng tìm việc làm, vừa lúc thấy cô một mình lẳng lặng ăn bữa sáng.
“Phàm Tu, em có làm bữa sáng cho anh, là sandwich chân giò hun khói.” Lí Đình Ân bỏ cái lồng bàn, lại có chút do dự, không biết anh có chịu ăn hay không.
Mạnh Phàm Tu nhìn, vẫn là không hề động làm, Lí Đình Ân không khỏi cười khổ, cô đoán anh hẳn là sẽ không ăn. Nghĩ đến anh sẽ xoay người rời đi, không ngờ anh lại ngồi xuống.
“Anh muốn uống cà phê.”
“Dạ?”
“Cho anh một ly cà phê đen.”
Giật mình hoàn hồn, cô lập tức nở nụ cười vui vẻ.“Được.”
Cô nhanh chóng pha cà phê cho anh. Tuy rằng rất muốn ngồi xuống cùng anh nói chuyện, nhưng cô không quản nổi xe bus.“Phàm Tu, thực xin lỗi, em phải đi.”
Vội vàng trở về phòng lấy túi xách, trước khi ra khỏi cửa, cô lại chạy tới muốn nói tạm biệt hắn, sau khi thấy anh ăn bữa sáng cô làm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tỏa sáng.
Nhìn Lí Đình Ân cười đến thực vui vẻ ra khỏi cửa, Mạnh Phàm Tu dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt. Chỉ là ăn bữa sáng thôi, cao hứng vậy sao?
Anh lại căn miếng sandwich, hương vị cũng không tệ lắm.