tiệc mừng thọ tốt đẹp. Lúc trước vì thể nghiệm cuộc sống trong chuyên môn học tập đặt một số món ăn tên cũng rất văn nghệ, mà thực sự những món ăn này cũng không khó làm. Đối với cô mà nói, nấu ăn chẳng qua là hứng thú thỉnh thoảng, nhưng một khi hưng thú thì sẽ làm ra được nhiều món rất ngon.
“Được rồi” Phương Tình bưng lên tô canh lớn cuối cùng, bày trí xong bát đũa, liền gọi Lục Hân tới ăn.
Ba món ăn một món canh, mùi vị thức ăn không được coi là ngon lắm, nhưng dù nước nóng cũng thấy ngon.
Lục Hân rất tao nhã dùng cơm, ngón tay thon dài vững vàng cầm đũa, tuy rằng ăn thật sự chậm, lại ăn hết đồ ăn, còn uống thêm hai chén canh.
Phương Tình cảm thấy người này cũng không phải đáng ghét như vậy, cô biết rất rõ tay nghề của mình, có thể không xoi mói mà ăn hết thức ăn cô nấu, còn chút tức giận trong lòng cô cũng hư hoãn, cũng không thèm so đo nữa chủ động thu dọn bát đũa.
“Nước rửa chén ở đâu?” Phương Tình đối với phòng bếp không nhiễm hạt bụi của hắn không quen hết, tìm nửa ngày không có tìm thấy.
Lặng im một chút, Lục Hân nói: “Bỏ ở đó đi, khi về tôi sẽ dọn.”
Phương Tình kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ nghĩ hỏi: “Ngài sẽ không không mua nước rửa chén sao?”
Lục Hân không nói.
Phương Tình thở dài, anh chàng này có phải từ nhỏ không được mẹ yêu thương? bằng không làm sao có cơ hội liền cố chấp bắt người ta nấu cơm cho hắn ăn! Phòng bếp vốn là cái gì cũng không có, hiếm khi mua nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ nhà bếp, lúc này mới thấy phòng bếp thoạt nhìn không giống phòng trang trí..
Phương Tình đành phải dùng nước hầm hầm rửa, ngâm tay trong bồn rửa.
Lục Hân đã thay đổi quần áo đứng trong phòng khách chờ cô.
“Không phải chứ? Bây giờ muốn đi mua nước rửa chén?” vẻ mặt Phương Tình đau khổ.
“Tôi phải ra cửa hàng . . . .” Thấy cô trừng mắt nhìn, Lục Hân đành phải giải thích: “Cô đi cùng tôi đi!”
“Anh dẫn tôi tới cửa hàng trang phục nữ làm gì?”
Lục Hân nhìn nhìn của quần áo của cô: “Quần áo cô bị bẩn rồi”
Phương Tình cúi đầu nhìn, quả nhiên lúc nấu cơm bị dính dơ một mảng. Cô cùng mua nhiều thứ này nọ như vậy, lại nấu cơm, mua một bộ quần áo cũng không quá đáng.
Phương Tình cười tủm tỉm vừa đẩy cửa vừa quay đầu lại thuận miệng dặn dò hắn: “Lần sau nhớ kỹ mua một cái tạp dề!”
Lục Hân sửng sốt, rốt cuộc nhịn không được cười, đáng tiếc người nào đó đã bắt đầu chọn quần áo không nhìn thấy.
“Cái này thế nào?” Phương Tình cười vui vẻ so một chiếc áo khoác ngoài, có cơ hội tốt phải lợi dụng, mùa thu đã bắt đầu chuyển lạnh, đáng lẽ cũng đã có kế hoạch mua ít quần áo mùa thu rồi.
Lục Hân cũng không thèm cô, đi thẳng vào bảo nhân viên cửa hàng gọi ông chủ tới.
“Ôi, Lục thiếu gia tự mình tới làm khách sao!”
Phương Tình nghe vậy nhìn lại, xúc động cảm khái, mấy năm nay, các nam thiết kế đều có tỉ lệ cao hơn các cô gái ***
Ông chủ ăn vận rất có nghệ thuật bước chân nhẹ nhàng, thướt tha đi đến, một bàn tay khoát lên cánh tay Lục Hân: “Thế nào, vừa ý cái gì ở nơi này của tôi hả?”
Lục Hân chán ghét nhìn anh ta một cái, những cũng không đẩy tay anh ta ra, hất hất cằm về phía Phương Tình.
Ông chủ cười cười ám muội, đến trước mặt Phương Tình, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới một phen, một tay chống cằm gãi gãi, cẩn thận suy tư trong chốc lát, búng ngón tay: “Có!”
Phương Tình đứng ở trước gương, lễ phục lệch vai màu lam ngọc, vật liệu may phi bóng rũ xuống nhìn đẹp lắm, làm bật dáng ngọc eo thon.
Cảm giác có ánh mắt như thiêu đốt người mình, cô không tự nhiên sờ sờ vai trái: “Tôi thường ngày không quen mặc quần áo như vậy.. nên mua quần áo bình thường chút đi”
“Buổi tối có một tiệc rượu.”
Phương Tình lại không thể từ chối, mặc cho ông chủ búi tóc cho cô, còn phối thêm trang sức đồng quần áo, thay giày cao gót.
“Thế nào? Tôi liếc mắt một cái liền cảm thấy bộ váy dài màu lam này rất hợp với cô ấy, không tệ chứ? Có phải rất nổi bật riêng biệt?”
Lục Hân không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, giả ý khụ một cái: “Có thể đi rồi!”
Phương Tình bị lôi đi còn không quên phất tay tạm biệt ông chủ, lần sau nhất định phải đưa Song Hỉ hủ nữ tới đây xem anh ta.
Trước khi vào hội trường, Lục Hân hướng về phía cô vươn cánh tay: “Làm bạn gái tôi, phải biết chủ động.”
Phương Tình nghi hoặc ngẩng đầu, gương mặt Lục Hân dưới ánh hoàng hôn không xác định được biểu cảm “Vì sao muốn tôi làm bạn gái anh?”
“Không làm bạn gái tôi chẳng lẽ cho cô làm phóng viên đi theo phía sau tôi cùng bạn gái tôi?” Lục Hân trong đáy mắt khẽ loé sáng “Nơi này phóng viên bình thường vào không được.”
Phương Tình lẵng lẽ vươn tay khoác cánh tay hắn, thẳng lưng, điều chỉnh tươi cười tự nhiên khéo léo.
Cô đã từng tham gia không ít lần, có điều so sánh về mức độ chức vị cao cấp tụ hội, cho nên ứng phó cũng không khó, Lục Hân dẫn cô theo liên tục hỏi han chào hỏi, rất quan tâm để cho cô hiểu và quen biết thêm không ít người
“Anh nếu có việc phải đi, không cần bận tâm tôi!” Phương Tình biết tiệc rượu này đến đây không ít nhân vật thương nghiệp nổi tiếng. Lục Hân khẳng định sẽ có việc bận, bản thân vì một chuyện phỏng vấn cũng đủ phiền toái hắn, lúc này không thể làm chậm trễ việc của hắn được.
Lục Hân gật gật đầu: “Tôi rất nhanh quay lại!”
Phương Tình cảm thấy buồn chán đánh giá chung quanh, cứ một ngụm lại không uống lại một ngụm uống rượu trong tay.
“Em vì sao ở chỗ này?”
Phương Tình lập tức quay đầu lại, An Lập Nhiên vận tây trang khéo léo vừa khít, dưới ánh đèn gương mặt quen thuộc này lại có chút xa lạ, lại như cũ khiến cho lòng cô không dằn xuống được, nhịp tim đập nhanh hơn chút…
Chú thích:
[1] Bữa ăn tối cuối cùng (tiếng Ý: Il Cenacolo hay L’Ultima Cena) là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố. Theo các sách phúc âm, bữa ăn tối cuối cùng là bữa ăn sau cùng Chúa Giê-xu chia sẻ với các môn đồ trước khi ngài chết.