Vẻ mặt mê mang cực độ tuyệt đẹp đang triển khai trên mặt, Nhược Nhất nhìn ngây người, giống như bị nhiếp tâm hồn, không tự kìm chế được hỏi: “Tìm cái gì?”
Nghe được lời này của Nhược Nhất, Thương Tiêu chuyển mở ánh mắt, đôi mắt màu tím một khoảng không mù mịt, hắn vẫn vuốt ve ngón tay của Nhược Nhất, dường như Nhược Nhất cảm giác hắn muốn dung nhập xương ngón tay của nàng vào thân thể, sau đó hắn nhẹ giọng thì thầm: “Tìm, cái gì?”
Bỗng dưng, mặt Thương Tiêu nhíu chặt mày, ngón tay run nhè nhẹ.
Nhược Nhất còn chưa kịp phát hiện, đã thấy Thương Tiêu giống như cực kỳ đau đớn cuộn mình lại. Không khí bốn phía kích động, cuồng phong lập tức gào thét. Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu, kinh hoàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong mắt Thương Tiêu một mảnh màu đỏ, khí hung thần không thể ức chế cuồn cuộn tỏa ra ngoài thân.
Thương Tiêu? Không, đây không phải là Thương Tiêu!
Hiện giờ nàng trở lại Cửu Châu nhìn thấy Thương Tiêu nên cùng người yêu tha thiết của hắn cầm tay cùng vui vẻ, nên tựa như tiên giáng trần đang đi dạo dưới ánh trăng. Hoặc là, nên rong ruổi sa trường, giết người bừa bãi.
Thương Tiêu có thể nào thành ma?
Có thể nào bỏ mặc hắn thành ma?
“Ngươi tỉnh tỉnh! Thương Tiêu!” Giọng nói của Nhược Nhất tan biến ở trong cuồng phong gào thét, nàng không biết Thương Tiêu có nghe thấy hay không, nàng bắt lấy áo của hắn, gần như cầu xin gào thét: “Ngươi tỉnh táo một chút! Ta là Nhan Nhược Nhất a! Ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta! Ngươi là vương giả của yêu tộc, là bá chủ của Cửu Châu, là thủ lĩnh cao nhất của cửu vĩ tộc, ngươi có thể nào buông trôi để cho chính mình nhập ma!”
Đôi mắt màu đỏ chậm rãi nhìn thẳng nàng, Nhược Nhất thậm chí có thể nghe thấy hắn chuyển đổi thấp giọng thì thầm: “Nhan Nhược Nhất. . . . . . Nhan Nhược Nhất. . . . . .” Hắn gọi tên của nàng một lần rồi lại một lần, phảng giống như hận không thể đem nàng mở ra ăn vào trong bụng, ngay cả xương thịt cũng ăn vào sạch sẽ.
“Nhan Nhược Nhất, nàng dám. . . . . .”
“Ngừng.” Một cái giọng nữ thanh u xâm nhập vào lỗ tay của Nhược Nhất, thân hình của Thương Tiêu nhất thời giống như bị cái gì đó giữ lại, mở to mắt như trước, nhưng lại vẫn không nhúc nhích, thoáng như thành một tượng điêu khắc.
Nhược Nhất nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy một tiên nhân đạp trên đám mây nhiều màu. Người nọ dáng người nổi bật càng ngày càng tới gần, Nhược Nhất thấy người này tao nhã, không cần suy nghĩ, cũng biết là ai ——
Tử Đàn.
Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh quốc kia, có thể nào quên? Trời cao sáng tạo ra nàng ta mục đích có lẽ chính là làm cho người ta cảm thán sự vạn năng của trời. Có điều khác biệt với trí nhớ chính là, trên mặt của nàng ta không hề còn nét tái nhợt xám tro, dòng máu tươi chảy xuôi ở trong thân thể của nàng ta, làm cho nàng ta có được hơi thở đầy sức lực của ánh mặt trời.
Nàng ta nhìn thấy bọn họ, từ từ đi tới. Bờ môi nứt ra một nụ cười nhẹ, tựa như một ánh mặt trời phá vỡ đám mây mỏng, vạn vật ấm áp, lại làm nổi lên bóng ma trong lòng của Nhược Nhất.
Tử Đàn thấy Nhược Nhất, gật đầu cười cười đối với nàng. Sau đó liền đi lại đây đỡ lấy Thương Tiêu, đưa hắn mang đi về phía trước.
Nhược Nhất lại kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Thương Tiêu nắm chặt lấy Nhược Nhất.
Tử Đàn quay đầu dịu dàng nói với Nhược Nhất: “Nhan. . . . . . Nhược Nhất, nếu ta nhớ không lầm, đây là tên của nàng. Trước hết đưa hắn trở về được không? Tại giữa không trung đây, cũng không phải là nơi nói chuyện gì cho tốt.”
Nhược Nhất hạ ánh mắt, dừng ở năm ngón tay nắm chặt của hắn trên cổ tay nàng, ngầm đồng ý lời nói của Tử Đàn.
Thấy biểu hiện khổ sở này của Nhược Nhất, ánh sáng trong mắt Tử Đàn lấp lánh, vòng lấy tay Thương Tiêu hơi căng thẳng, khóe môi lộ ra một nụ cười ý tứ không rõ ràng.