Nơi này bình thường vốn không náo nhiệt, hiện tại lại trễ như vậy, ngoại trừ vài người tăng ca ra, phòng nghỉ đã không còn ai đi lại nữa. Dịch Văn Trạch tới phòng làm việc an ủi quần chúng nhân dân, Giai Hòa thả bộ nhẩn nha phía ngoài, nghịch nghịch mấy thứ đồ.
Bắt đầu từ Wifi, chơi đến bi-a, bên trong vẫn thảo luận khí thế ngất trời như trước, không có một chút dấu hiệu nghỉ ngơi.
Cô thật sự nhàm chán, chỉ có thể lôi từ túi ra mấy quả cầu, cầm lấy cây cơ bi-a bắt đầu khoa tay múa chân như khuôn mẫu. Cạch một tiếng, mấy viên bi đủ màu sắc vẫn ôm nhau đứng im một chỗ, màn khai cầu thuận lợi thất bại.
Hỏng mất rồi…
Cô buồn bực nhìn mấy viên bi, đang lúc định bỏ cuộc, đã bị người phía sau choàng lấy, cầm cây cơ đặt xuống: “Nắm cơ không đủ chặt, ra cơ phải thẳng.” Tay anh cầm tay cô, một cú đánh thật mạnh.
Giai Hòa càng buồn khổ: “Đều là cao thủ. Nhà em cũng kiểu như vậy hết, ngay mùng một đã bắt đầu mở bàn bi-a, mà lần nào cũng chỉ dùng một tay để đánh thắng em. Xem ra em chỉ thích hợp với máy đánh chữ thôi.” Dịch Văn Trạch dán bên tai cô, cười nói: “Mấy hôm trước chơi tennis anh cũng phát hiện rồi.”
Cô suýt nữa hộc máu, ngượng ngùng buông cây cơ xuống, dậm chân bịch bịch ra ngoài pha cà phê, sau đó quạu quọ ngồi xuống cái sofa đặt phía xa.
Lại ngẩng đầu, Dịch Văn Trạch vẫn đang hai tay cầm cây cơ đứng cạnh bàn bi-a, mỉm cười nhìn mình.
Quên đi, quân tử không tính toán với tiểu nhân.
Cô thở dài, lấy di động ra, nói: “Bạn học Dịch Văn Trạch, cho tôi mấy kiểu pose đẹp trai đến nghiêng trời lệch đất dọa khóc quỷ thần của bạn để trấn an tâm hồn tôi bị bạn làm tổn thương đi.” Dịch Văn Trạch cười nhìn cô, làm động tác chọc bi. Từ ánh mắt tới thế tay, ngay cả độ cong cánh tay gấp khúc đang nắm cơ kia, đều chuẩn không chê vào đâu được.
Bố cục hoàn mỹ. Quan trọng nhất là người đó, hoàn mỹ đó, chỉ thuộc về mình.
Cô chụp xong, đặc biệt bỏ thêm một trái tim nữa mới đưa cho anh xem: “Không phải đến năm 80 anh vẫn đẹp như vậy nha? Không biết em có còn sống hay không.”
Anh cười, quét mắt: “Vui không?”
Giai Hòa ờ một tiếng: “Vui rồi, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
Mãi đến nửa đêm, công tác mới coi như xong. Giai Hòa đi theo anh vào phòng làm việc, lập tức có người đứng lên cười nói Dịch tiên sinh, anh xem xem, vừa rồi mới làm lại lần nữa. Nói xong lập tức thức thời đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng.
Dịch Văn Trạch rất nghiêm túc nghe, cô thực ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghịch nghịch di động: “Hôm nay đụng tới một fan bí mật của anh, người khác vừa nói nói vài câu không tốt, liền cuống đến độ sắp khóc. Trước kia em cũng như thế, không thể nghe người khác nói nửa câu không tốt về anh, ghét nhất là người khác bàn tán chuyện tai tiếng của anh, còn nói anh là gay nữa.”
Anh lại bật băng thu âm, chỉ mỉm cười lắng nghe, không nói gì.
Nhớ lại năm tháng theo đuổi thần tượng, cô lại thổn thức cảm thán một câu: “Chuyện ngốc nhất, là em lưu số 10086 trong danh bạ với tên của anh. Vừa nhận lại tin nhắn tài khoản, di động đều lập tức hiện ba chữ Dịch Văn Trạch, mỗi lần nhìn là tim lại dộng thùm thụp liên hồi, háo sắc ha?”
Tiếng thu âm vẫn thực rõ ràng, cô đang còn mải cảm khái đã bị anh, không âm thanh, không tiếng động, che lại.
Ép sát đến mức hít thở không được, cơ hồ không còn đường sống, đây là lần đâu tiên anh như vậy ở ngoài… Giai Hòa theo bản năng vươn tay ôm cổ anh, ngửa đầu tiếp nhận anh, mãi đến khi nghe tiếng động ở cửa mới run lên, lại lập tức nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Mãi đến khi anh buông ra, Giai Hòa mới lắp bắp nói, có, có người thấy rồi kìa.
Cô ép tiếng mình đến rất thấp, như là làm chuyện xấu tày trời gì, liều mạng đoán rốt cuộc là ai vào được. Nếu là trợ lý công ty tuyên truyền của Dịch Văn Trạch thì còn may, nếu là người lạ thì phiền toái chắc rồi. Anh ngồi cách cô rất gần, im lặng suốt một lúc lâu, nhìn cô chậm rãi dịu xuống, chằm chằm nhìn mình đầy nghi ngờ, sau đó mới cười rộ lên.
Ý cười bên môi anh lan đến tràn ngập đáy mắt, ấm áp khiến cho người ta hoảng hốt.
“Vợ ơi, anh yêu em.”
Anh nói, vợ ơi… anh yêu em.
[1]: 此地无银 – ý muốn giấu giếm nhưng cuối cùng cũng bại lộ.
Xuất xứ: 此地无银三百两 Thử địa vô ngân tam bách lượng.
Ngày xưa có một người tên là Trương Tam, ông ta bỏ nhiều công sức mới dành dụm được 300 lượng bạc, trong lòng rất vui. Nhưng ông luôn lo sợ bị người ta trộm mất, vì thế tìm một cái hòm, bỏ 300 lượng bạc vào đóng đinh lại, sau đó đem chôn sau nhà. Nhưng ông vẫn không yên tâm, sợ người khác đến chỗ đó đào trộm, vì thế nghĩ ra được cách “tuyệt diệu”, viết lên tấm giấy 7 chữ “Thử địa vô ngân tam bách lượng” (ở đây không có 300 lượng bạc) dán lên góc tường, rồi mới yên tâm bỏ đi. Không ngờ hành động của ông ta đều bị Vương Nhị nhà kế bên nhìn thấy hết. Nửa đêm Vương Nhị trộm 300 lạng bạc nhưng lại không muốn Trương Tam biết nên anh ta viết mảnh giấy: “cách bích Vương Nhị bất tằng thâu” (Vương Nhị nhà kế bên chưa từng ăn trộm) dán lên tường. Sáng sớm hôm sau Trương Tam thức dậy ra sau nhà xem bạc, bạc đã không còn, chỉ thấy một mảnh giấy mới tỉnh ngộ.
[2]: 暖包 – 暖宝宝 – miếng dán giữ nhiệt. Thực ra cái này mình chỉ đoán thôi các bạn ạ ;A;
Nói xong câu đó, anh lại quay người tiếp tục phát lại đoạn clip lúc nãy. Trên màn hình, lúc cô gái vừa mới cúi đầu lấy ví tiền ra, bỗng nhiên có người gõ nhẹ cửa, tiếng động vang lên rất lịch sự, nghe qua như đang cẩn thận hỏi ý. Giai Hòa luống cuống nhìn mắt Dịch Văn Trạch, anh vẫn chỉ im lặng nhìn màn hình, thực bình thản nói câu vào đi.
Người đẩy cửa vào, đúng là người thức thời chạy ra lúc vừa bắt đầu. Như là muốn hóa giải xấu hổ, anh ta bưng hai tách trà tới: “Dịch tiên sinh thấy thế nào ạ?” Dịch Văn Trạch cầm lấy, đưa cho Giai Hòa một tách: “Giọng của nữ quá nhỏ, cần thay một người khoảng hai mươi tuổi là phù hợp,” Nói xong dừng một chút, nhìn cô hỏi ý kiến, “Em cảm thấy thế nào?”
Giai Hòa ôm tách trà, đáp rõ ràng: “Giọng nói của cô bé này quá non,” Vì để chứng minh mình đã nghiêm túc nghe, còn bổ sung thêm một câu, “Cảm giác giống như cô gái vị thành niên đang nói chuyện, cảnh diễn tình cảm thoạt nhìn không được tự nhiên.”
Sau đó nghiêm trang uống miếng nước.
Tiêu rồi, ảnh nói anh yêu em, thế mà mình chưa nói câu gì hết…
Đến ngày hôm sau khi thức dậy, chuyện này đã hoàn toàn trở thành khúc mắc.
Giai Hòa nhe mồm đánh răng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, Dịch Văn Trạch đang lấy khăn tắm lau khô tóc, còn miệng mình thì toàn là bọt trắng, vô cùng có tính hủy diệt phong cảnh. Cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Tiêu Dư.
“Nhà ngươi là biên kịch, thời điểm nào tốt nhất lại còn chạy đi hỏi ta?” Tiêu Dư đang ở Tân Cương chụp quảng cáo ôtô, tiếng gió ù ù thổi, đau cả tai: “Thật là kỳ cục, vì sao lần đầu tiên lại khó nói ra như vậy?”
Bên kia đang có người hỏi ý kiến, Tiêu Dư dặn dò mấy câu mới đi tìm một chỗ khuất khác: “Thật ra không có gì khó, lần đầu tiên hôn nhau hay đêm đầu gì đó mi đều có cơ hội nói. Hôm nọ ở phòng ghi âm mi cũng có thể phối hợp một câu, sao lại bỏ lỡ thế không biết nữa.”
Giai Hòa cũng thổn thức, mi nói thử xem sao ta lại không nghĩ tới chớ.
Phụ nữ thật sự là một động vật kỳ lạ.
Đối với tất cả lần đầu tiên đều nhớ rõ ràng đến như vậy, cũng cố ý muốn tạo ra một dấu ấn khác biệt. Kỳ thật ai cũng đều hiểu được, lần đầu tiên đã phá vỡ liền biến thành một danh từ chào buổi sáng. Tối hôm đó Dịch Văn Trạch là tự nhiên nói ra, đối với Giai Hòa lại trở thành nhiệm vụ gian khổ.
Cũng may Dịch Văn Trạch sinh vào mùa thu, ngày 17 tháng 11.
Cô cân nhắc rất nhiều thứ, nhưng vừa nhìn vào lịch trình sản xuất vẫn quyết định để mọi chuyện tự nhiên. Bánh ngọt Cheese (phô mai) bảy tấc, trải một lớp xoài cùng dâu tây. Tiêu Dư vừa nhìn đã bĩu môi, bảo ăn xong cái này thì cũng ớn đến chết. Giai Hòa cười nhạt: “Dịch Văn Trạch thích ăn Cheese.”
Đương nhiên, chính mình cũng thích.
“Còn ‘tiết mục’ gì gây hứng thú nữa không?”
Cô nhìn tủ thủy tinh, lắc lắc đầu: “Không có, gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc, ta cũng không muốn ép buộc cái gì cả.”
“Rõ ràng là lần mừng đầu tiên sinh nhật, mà sao mi làm như hai vợ chồng già lâu năm thế?”
Giai Hòa nhận hộp bánh ngọt, cẩn thận ôm trong tay: “Chị đây nói cho em biết, đêm nay anh ấy phải cùng mừng sinh nhật với fan ở Bắc Kinh trước, đến tận khuya mới có thể về công ty, em có thể nói thế nào?”
Tiêu Dư đau đớn kịch liệt lặp lại: “Vợ minh tinh không dễ dàng a, không dễ dàng.”
Bảy giờ sẽ bắt đầu buổi tiệc sinh nhật của fanclub, cô sợ Dịch Văn Trạch về sớm, mua luôn một hotdog, lại về công ty chế tác pha một cốc cà phê nóng, xem như giải quyết cơm tối.
Mùa thu năm nay trời đặc biệt lạnh, mấy ngày nay hệ thống sưởi ấm lại có chút vấn đề, đợi đến lúc chín giờ, Giai Hòa đã lạnh đến mức run cầm cập, đành phải mở chăn điện, chui lên giường trong phòng ngủ, tiếp tục xem tivi cho hết thời gian. Chân tay vừa mới ấm lên được một chút lại chợt nhớ đến bánh ngọt phải bỏ vào tủ lạnh, vội vàng trượt ra khỏi chăn đi cất bánh.
Phòng khách vốn không lớn, nhưng bởi vì là sinh nhật anh, khắp nơi đầy quà cáp từ những người hâm mộ gửi đến.
Cô vốn muốn dọn dẹp lại cho gọn gàng, nhưng hàng ngày đều không tìm ra thời gian thích hợp, không nghĩ tới hôm nay lại có thời gian rỗi rãi. Những hộp quà to to nhỏ nhỏ, còn có cả thư, lúc Giai Hòa ngồi xếp đến đầu choáng não váng, chợt nghe có người đương gõ cửa.
Không mang chìa khóa? Hẳn là sẽ không?
Đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy thì ra là trợ lý của Ngô Chí Luân, cậu chàng vừa nhìn thấy cô lại hơi bối rối: “Dịch tiên sinh không ở nhà ạ?”
Giai Hòa lắc đầu: “Vẫn chưa về, có việc gì sao?”
Anh bạn trợ lý nói quanh co một hồi lâu mới bảo không có việc gì, ôm hộp muốn đi. Cô vừa nhìn cái hộp kia liền biết là quà, nhưng không hiểu sao cậu nhóc này chỉ vì mỗi việc tặng quà mà lại nhăn nhó khó khăn như vậy, đành phải chủ động hỏi có phải cậu muốn đưa quà sinh nhật hay không? Cậu chàng quay đầu nhìn cô, tiếp tục đấu tranh tâm lý một lúc, rốt cuộc vẫn cắn răng, đưa hộp quà cho cô nói, là em giúp người ta mang cho Dịch tiên sinh thôi.
Hộp màu xanh nhạc, dải ruy băng màu bạc được buộc rất khéo.
Cô vừa cầm lấy, cậu chàng trợ lý đã bỏ chạy. Mãi cho đến khi xoay vào nhà đóng cửa lại, cô mới hiểu được nguyên nhân khiến cho cậu nhóc kia lại bối rối đến thế. Bên ngoài hộp không đính thiệp, nhưng vừa lật lại có thể thấy một dòng chữ dưới đáy hộp: A Trạch, sinh nhật tuổi 34 vui vẻ. Chữ viết rồng bay phượng múa, còn có thể nhìn ra hai từ Thiên Sở.
Màu chữ bằng bạc, dưới ánh sáng của đèn tường chợt cảm thấy thực sang trọng.
Giai Hòa nghĩ đến quà sinh nhật mình chuẩn bị, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, tại sao không chọn cái gì có thể giữ lại được đi? Như vậy, rất nhiều năm về sau còn có thể trở thành một kỷ niệm.
Phòng càng lúc càng lạnh, Giai Hòa lại cố ý mặc váy ngắn, bây giờ đã cảm thấy mũi nghèn nghẹt. Buồn khổ được một lúc, cô tùy tay đặt hộp quà lên bàn, tiếp tục vào chăn ủ ấm trong phòng ngủ. Từ lúc tỉnh táo đến mơ màng, lại mơ màng đến tỉnh táo, trong phòng chỉ còn có tiếng TV trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đến lúc qua hơn m