Đợi thật lâu vẫn không có tin nhắn trả lời. Bác sĩ nhìn ra ngoài cửa, nhắc cô là còn nhiều bệnh nhân khác, để cô hẹn thời gian với y tá trước, ngày mai đến nhổ răng. Giai Hòa không chờ tin nhắn của anh được cũng không dám hẹn, chỉ có thể hỏi qua vài ngày nữa có được không. Phỏng chừng bác sĩ chưa bao giờ thấy bệnh nhân thất thường đến như vậy, sắp cười không nổi, mặt mày lạnh xuống bảo cô đi hẹn y tá, thuận tiện nhắc cô nếu không nhổ răng thì mấy ngày tới sẽ rất đau.
Đương nhiên là đau, bây giờ đã đau muốn chết.
Bởi vì là buổi chiều, bệnh nhân ngồi trong phòng chờ khám bệnh hơi ít, mãi cho đến khi chỉ còn cô cùng vài quý bà thì không còn bất kỳ ai nữa. Y tá cùng bác sĩ cũng sắp tan tầm, đi tới hỏi tình hình từng người. Nghĩ nghĩ một lúc, Giai Hòa vẫn không đi hẹn thời gian trước.
Thời điểm tan tầm, trên đường phố cực kỳ đông đúc. Giai Hòa vật vã từng bước đến trạm xăng, đang lúc hỏi chuyện nhân viên công tác, di động lại vang lên, vừa muốn tiếp theo bản năng, cậu nhóc kia đã nói: “Ở đây không thể sử dụng điện thoại di động.”
Cô nghe thế mới phản ứng lại, do dự ngắt điện thoại.
Qua một lát đã có tin nhắn gửi đến: Ngày mai anh ở Thành Đô, họp báo truyền thông.
Ngày mai à…Giai Hòa hít hít một hơi, thật sự là đau muốn chết: Ừ, ngày mai em đi Thành Đô.
[1]: 审美疲劳 – aesthetic fatigue. Nôm na thì đây là một thuật ngữ trong mỹ học, biểu hiện cụ thể là đối tượng được nhắc đến đã không còn hứng thú với ‘thẫm mỹ’ (cái đẹp), cũng không sinh ra mỹ cảm mạnh mẽ nữa, thậm chí còn có vẻ chán ghét đối tượng đó.
[2]: Theo phỏng đoán của mình, thì 协和医院 được nhắc đến trong truyện chính là 北京协和医院 Peking Union Medical College Hospital. Đây là bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh và Trung Quốc, khoa nào cũng có, phục vụ nhân dân :3
Tuy rằng anh không thích ồn ào.
Nhưng lúc cần thiết thì phải có xã giao, tỷ như bây giờ. Có bạn bè từ Hong Kong đến M, đúng lúc đoàn làm phim quay lại Thành Đô chuẩn bị họp báo truyền thông, anh tự nhiên cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị kéo vào. Cũng may toàn bộ chuyến đi đều có ông chủ ở đây, tuy đã chọn được chỗ ngồi tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được một vài tiếng thét ngạc nhiên chói tai. Dù Dịch Văn Trạch đè thấp vành mũ xuống, anh vẫn áp đảo không ít những cảnh đẹp trên sân khấu.
Anh vừa ngồi xuống, ông chủ liền hỏi có muốn vài cô gái lại đây không, bên người vui vẻ thì tâm trạng cũng tốt hơn, mấy câu này khiến khuôn mặt của vài nữ diễn viên liền đen thui…“Dịch tiên sinh, em có thể ngồi bên cạnh anh được không?” Một nữ diễn viên vừa mới vào đoàn bị người ta ép đến không còn chỗ, chỉ có thể tội nghiệp nhìn anh.
Anh dịch sang: “Ngồi đi.”
Sau đó cả người phải dựa vào mép ghế, quả nhiên là rất đàn ông.
Trên sân khấu có một anh chàng đang ôm đàn ghita, giọng nói quyến rũ tán tỉnh mờ ám rằng người đẹp Thành Đô quả không hổ tiếng tăm, dưới sân khấu lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt. Anh không khỏi lắc đầu cười, tên nhóc này quả thực đến đâu cũng thích trêu trêu chọc chọc. Cô gái ngồi cạnh anh hỏi, Dịch lão sư hôm nay không có đất dụng võ, nghe nói cánh tay anh bị thương? Dịch Văn Trạch mỉm cười, không quá nghiêm trọng.
Di động bỗng nhiên rung rung, cầm lên là tin nhắn Giai Hòa: Em đang đặt vé máy bay, khi nào thì được?
Gặp mặt sẽ là ba giờ chiều nay, anh quên thời gian, lên mạng tra chuyến bay xong mới trực tiếp gửi số chuyến bay sang cho cô.
Chỉ lát sau đã có tin nhắn gửi đến: Vô cùng cảm động ~ Liền này ~
Dưới ánh sáng mờ mờ, trên di động nhảy ra một icon nước mắt đầy mặt, vô cùng đáng thương.
Trước mắt vụt thoáng những hình ảnh một tháng trước đó, cô giơ đũa, do dự hỏi mình có xào hơi quá lửa, có muốn làm lại món khác hay không. Buổi sớm kia, cơ hồ cô nàng chui vào chăn, chủ động xin đi giết giặc, thật sự là…Cho đến bây giờ chỉ biết phóng hỏa, không biết dập lửa thế nào.
Trên môi anh tràn ra một nụ cười, gửi tin nhắn trở về: Không cần cảm động, đêm mai lấy thân báo đáp đi.
Sau khi thuận lợi gửi đi rồi, một lúc lâu sau cũng không có tín hiệu gì.
Nhất định là bị dọa đến không nhẹ. Anh cầm lấy ly rượu, uống một ngụm. Rượu rất ngon, dư vị ôn hòa dễ chịu. Thật ra đêm đó rượu lại càng ngon hơn, chẳng qua A Luân luôn rất thích chọc cô ấy, cuối cùng lại ép mình về thế khó.
“Dịch tiên sinh, là bạn gái?” Người bên cạnh hỏi một câu.
Anh không nói gì về chuyện này, cô gái trẻ tuổi kia lại cực kỳ hâm mộ, cảm thán: “Lần phỏng vấn lần đó của anh em có xem, nếu em là bạn gái của anh, nhất định sẽ hạnh phúc đến chết.”
Anh khẽ mỉm cười: “Hình như cô ấy không có phản ứng gì quá lớn.”
Hoặc nói là, uống rượu vào mới dám nói ra.
Cô gái kia a một tiếng, đôi mắt to đeo lens càng lấp lánh: “Tiên sinh, cho phép nhiều chuyện một chút, bạn gái anh là người như thế nào? Bình tĩnh đến vậy?”
“Là biên kịch.” Anh đặt ly xuống bàn.
“Một tài nữ.”
Cô gái cảm thán xong, vừa muốn nói thêm, anh chàng vừa biểu diễn trên sân khấu đã bước đến, đưa tay bỏ mũ Dịch Văn Trạch xuống: “Thế nào, mình lúc nãy?” Dịch Văn Trạch ra dấu rất tuyệt, cúi đầu cười: “Hỏng bài.” Người nọ xấu hổ, vốn định ngồi xuống, lại nhìn thoáng cô gái trẻ, cô lập tức thức thời đứng dậy: “Hai anh ngồi ạ.”
“Cảm ơn,” Anh chàng ngồi xuống bá vai Dịch Văn Trạch: “Thật không biết vì sao Thiên Sở ly hôn, cậu tuyệt vời đến vậy. Mình thấy cô nhỏ kia thiếu chút nữa là dán dính lên người cậu, thế mà còn có tâm trạng chơi điện thoại.”
Anh chàng nọ là người phương Bắc, nói chuyện khá nhanh. Anh bỗng nhiên nhớ tới những lúc Giai Hòa nói chuyện điện thoại với người nhà, luôn dùng giọng Bắc Kinh liến thoắng một hồi, lúc nào cũng cảm thấy cái lưỡi kia thực sự rất lợi hại.
Bên người cũng không biết là ai, phát hiện ngay ngay cạnh cũng là một đoàn làm phim khác, lập tức tỏ ý muốn liên hợp, lại càng náo nhiệt hơn.
Ngày hôm qua em gái anh gọi điện thoại, bên kia có tiếng y y a a kêu uncle. Giọng nói mềm mại ngọt ngào của trẻ con luôn có thể khiến người ta thả lỏng. Mãi cho đến khi thằng bé bắt đầu nói từng chữ rõ ràng hỏi aunt ở nơi nào, anh hơi bất đắc dĩ, phải nói dỗ rằng aunt còn đang ở Bắc Kinh làm việc, khi nào có thời gian mới đi New Zealand thăm con.
Nhất định là Văn Nhuận dạy. Cô nàng từ khi biết chuyện Giai Hòa, cả ngày gọi điện truy hỏi, muốn nhiều chuyện xem anh học ‘nuôi loli lớn’ như thế nào. ‘Nuôi loli lớn’? Xem ra thật sự đã bị chồng làm hư, cả ngày ngồi nhà học mấy cái thứ bậy bạ, mà nói không chừng cùng với cô ấy cũng có đề tài chung…
Anh lắc lắc ly rượu, mắt nhìn di động, chẳng lẽ rơi nên hỏng rồi?
Tin nhắn bỗng nhiên gửi đến: Vừa rồi…rớt di động.
Quả nhiên.
Anh đứng lên, muốn tìm một nơi yên tĩnh gửi tin nhắn trả lời, nhưng không đoán được phía sau có âm thanh loảng xoảng vang lên. Quay đầu lại nhìn, hẳn nhiên là những mảnh vỡ nằm trên sàn. Cô gái trẻ vừa ngồi bên cạnh lúc nãy lại dùng chai rượu đập vào gương, mọi người ngồi xung quanh ngây ra không hiểu, nhưng sắc mặt của một người đàn ông ngồi gần gương lại đỏ lên, xem ra uống không ít, lảo đảo bước lên hai bước: “Dù thế nào chỉ nói với em hai câu, cũng không cho mặt mũi?”
Không khí trong nhất thời lại trở thành ‘giương cung bạt kiếm’, những người vừa nhập cuộc cùng đoàn làm phim ngồi gần đó vội vàng ngẩng lên nhìn chung quanh.
Dịch Văn Trạch nhíu mày nhìn, người này không biết là ai, hẳn là người của đoàn bên kia vừa nãy góp vui. Một vài người đàn ông bên cạnh bước đến kéo lại, bảy miệng tám lời hòa giải, cùng một cô nhóc thì so đo cái gì. Người đàn ông kia, càng khuyên càng bốc hỏa, đã muốn lật tay áo lên.
“Được rồi, đàn ông lại đi so đo cùng phụ nữ làm gì.” Đến lúc này anh mới lên tiếng.
Sau đó, hoàn toàn yên tĩnh.
Thật ra là bởi vì, vừa rồi anh đội mũ ngồi ở một góc, ánh sáng trong quán bar lại mờ mờ không rõ. Bây giờ vừa lên tiếng, nhóm người kia mới quay lại nhìn mới phát hiện bên này…có Dịch Văn Trạch.
Người đàn ông kia thiếu chút nữa là tự rót rượu bồi tội. Dịch Văn Trạch cười vỗ vỗ vai, anh ta lập tức trở về lại chỗ cũ ngồi xuống. “Đây là phí bồi thường.” Anh lấy ba ngàn yên từ ví tiền ra, đưa cho ông chủ vừa mới thở ra nhẹ nhàng một hơi, “Thật ngại, đều uống nhiều, không có chừng mực.” Ông chủ M đẩy tay anh lại, vẫn bị anh nhét vào trong tay.
Trong lúc mắt nhóm người kia còn lóe sáng nhìn, anh lại cúi đầu nhìn di động.
Điện thoại lại tự động tắt.
Có việc đi trước, mọi người tiếp tục, anh nói một câu, anh bạn đang ngồi một bên xem kịch đứng lên theo, giơ tay ra hiệu tuyệt vời, thấp giọng nói, mình phá giọng, thế nhưng lại cho thằng nhóc cậu lại bị phát hiện. Dịch Văn Trạch như cười như không nhìn anh bạn, nâng cằm chỉ về hướng cô diễn viên trẻ kia nói, để ý một chút. Người nọ cười đến mờ ám,như thế nào? Thông suốt? Dịch Văn Trạch lười phải nói nhiều, ném về một câu rằng đàn ông có vợ phải về đi ngủ, cậu xem thế nào rồi giải quyết đi.
Dịch Văn Trạch không trả lời tin nhắn.
Chuyện này tựa hồ thực nghiêm trọng. Giai Hòa ngồi ở cửa sổ hít mạnh một hơi, đau răng lại thêm đau lòng phiền muộn. Cầm di động cân nhắc có nên gửi thêm một tin nhắn không? Không phải hôm nay là về Thành Đô? Hẳn là không phải đang quay phim nha.
Nếu không là vì mình không trả lời câu lấy thân báo đáp kia mà giận rồi?
Cô bỗng nhiên nhớ tới bóng lưng hoàn mỹ của anh vào buổi sớm hôm đó, cứ như vậy mà vào toilet…Cái mũi có hơi nóng. Xong rồi, không phải là từ lúc theo anh thì mắc thêm một bệnh đi? Giai Hòa ấn ấn quai hàm, trong đầu bỗng nhiên toát ra một câu của liên minh fan: ‘Nếu Dịch Văn Trạch, tất phải kim ốc tàng kiều’, lập tức hoa hoa lệ lệ 囧.
Thế nên cho đến khi Tiêu Dư trở về, cảnh tượng đập vào mắt chính là cô, với một bên má sưng lên, nhe răng trợn mắt nhìn di động cười…Cô bạn đi qua nhìn mặt Giai Hòa: “Không phải đi khám răng à? Lúc nào thì nhổ?”
“Ngày mai ta đi Thành Đô, về rồi tính sau.” Ngay cả nói chuyện cô cũng cảm thấy khó khăn.
Tiêu Dư giật thót, lắc lắc đầu cười: “Vợ minh tinh đúng là không tốt để làm, không tốt để làm a.”
Vốn là bảy giờ đến, nhưng vẫn là đến trễ, gần mười hai giờ. Lúc đi ra, Thành Đô có mưa rất to.
Khu chờ lấy hành lý ken chặt người. Lúc Giai Hòa vừa xuống dưới lầu bằng thang máy, âm thầm kêu may mắn vì mình không mang hành lý. Trời mưa tầm tã, trong đại sảnh có quá nhiều người, phần lớn đều cầm di động, hoặc gọi điện thoại, hoặc gửi tin nhắn, tất cả đều đang đợi người. Cô cầm di động, nhìn biển số xe Dịch Văn Trạch gửi đến, bắt đầu âm thầm cầu nguyện, đừng khoa trương quá là được.
Lúc vừa tìm được, lại là xe thương vụ của đoàn làm phim.
Xe thương vụ? Dịch Văn Trạch? Hai cái tên này nghe như thế nào cũng không hòa hợp.
“Rất thần kỳ, anh cũng có thể dùng loại xe này.” Cô đóng cửa xe, thấp giọng than thở một câu.
“Mặt em làm sao vậy?” Anh nhướng người tới, giữ cằm cô quay mặt lại. Giai Hòa không đoán được nhanh như vậy đã bị lộ, chỉ có thể nhe răng trợn mắt chụp tay anh lại: “Nhẹ chút, đau răng lắm.”
Thường nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, máy bay vừa hạ cánh mà tim cô đã bắt đầu đập, có gì đó lo lắng, có gì đó hồi hộp. Nhưng thật là không nghĩ tới chuyện câu đầu tiên nói ra lại hơi…có cuộc sống hóa. Giai Hòa không tự ch