ớc kia nó là hoa khôi của hệ tôi, vận khí của anh rất tốt. Nhưng mà trước tiên phải nói chuyện này cho xong, dân chúng bình dân, bao lì xì nhiều nhất chỉ có thể 5000.”
Giai Hòa hoàn toàn há hốc mồm. Tiêu rồi, sao nó lại nói như vậy…
Dịch Văn Trạch cười đến có lễ có tiết, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Có lẽ sẽ tổ chức ở New Zealand. Bao lì xì không cần thiết, tặng kèm vé máy bay khứ hồi ba đêm ở lại, thế nào?”
Ban đầu Tiêu Dử sửng sốt, sau đó cười ha ha, vỗ vỗ vai Giai Hòa: “Cô bé quàng khăn đỏ, mau về nhà đi, ta không đi giúp vui được đâu.”
Mãi cho đến khi lên xe, Giai Hòa vẫn không thể tìm ra đề tài nói chuyện, bầu không khí dần dần trở nên ngượng ngùng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Giai Hòa vẫn quyết định mào đầu bằng mấy câu đối thoại bình thường: “Bạn em nhìn xinh không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Trước kia là hoa khôi đó.” Giai Hòa rất kiêu ngạo.
Dịch Văn Trạch không biết nên khóc hay nên cười: “Khoa của em có mấy nữ?”
Giai Hòa quẫn: “Nó là hàng thật giá thật, là hoa khôi khoa Ngoại ngữ. Còn khoa của em có ba nữ thôi, ai cũng xấu…”
Anh nghĩ nghĩ một chút: “Mối tình đầu của anh hình như cũng được gọi là hoa khôi.”
Giai Hòa làm bộ như vô tình ừ một tiếng. Hừ, mối tình đầu, ghét nhất là mối tình đầu! Cái gì là đơn thuần, cái gì là không thể quên được…Đang lúc Giai Hòa ôm hận, Dịch Văn Trạch mới mở miệng nói tiếp: “Khi đó anh mới sáu tuổi, cô đến dạy anh đàn violon, anh nhớ có một anh chàng tới đón cô, anh còn rất tức giận, kéo váy không cho cô đi.”
Một chậu nước đá đổ xuống, dập tắt hoàn toàn lửa trong lòng.
Cái này cũng gọi là mối tình đầu a…Em đây còn thầm mến thầy giáo dạy thể dục ở Tiểu học…
[1]: Từ dùng ở đây là 客户总监 – Account Director. Bạn có thể hiểu Account nôm na rằng đó là Bộ phận/Dịch vụ khách hàng, nhưng phần lớn không công ty hay người nào lại dịch nghề nghiệp này sang tiếng Anh mà dùng với từ A/D. Account Director nằm trong Account Management – bao gồm việc thiết lập quan hệ, duy trì quan hệ & chào bán các dịch vụ cho khách hàng để nuôi dưỡng tiềm năng sinh lợi, là những người trực tiếp làm việc với khách hàng.
[2]: ‘Thảo mộc giai binh’ 草木皆兵, một trong 36 kế.
Trong Trận Phì Thủy, để khỏa lấp sự chênh lệch lớn về quân số, Tạ An, Tạ Huyền tung quân Tấn tấn công sớm lực lượng quân Tần của Phù Kiên để tạo ra cảm giác rằng quân Tấn đông đảo không kéo gì quân Tần. Quân Tần vì thế mà hỗn loạn sợ hãi tới mức tưởng tiếng hạc kêu là tiếng quân địch la hét, tưởng cỏ cây lay động là quân Tấn mai phục. (Phong thanh hạc lệ, Thảo mộc giai binh).
[3]: 咽炎 – Pharyngitis – Viêm họng.
Hai người vẫn còn chưa bàn xem nên đi ăn cái gì thì Ngô Chí Luân gọi điện tới, bảo đã chuẩn bị bít tết rượu vang này nọ, chỉ thiếu người cùng uống rượu. Vì thế một bữa tối đơn giản, ngay lúc bạn học Ngô Chí Luân hiến dâng đã biến thành một bữa tối dưới ánh nến lung linh, vấn đề là không phải chỉ có hai người ngồi với nhau, mà là ba mạng chè chén.
“Tôi là người có tửu lượng kém nhất nhà, mấy đứa em họ học Trung học của tôi mỗi bữa cơm đều phải làm một ly.” Giai Hòa sợ Ngô Chí Luân không hiểu, còn cố ý cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, múa múa vẽ vẽ một chút: “Giống cái cốc như vầy nè, rượu đế 56° mà bọn nó làm như thức uống bình thường mà nốc. Lần trước bạn học họp lớp, vừa đúng lúc gặp mấy đứa em họ của tôi tan học, thấy tôi bị ép uống, lập tức quất ngựa ra trận. Bốn học sinh trung học đó nha, uống đến nỗi khiến nguyên một bàn nằm vật cả nút.”
Trước khi Ngô Chí Luân say đến bất tỉnh nhân sự, Giai Hòa làm một bài điếu văn như trên.
Ài, hoàn hảo đi.
Ngô Chí Luân có thể uống được, nhưng rượu nặng như vậy, anh ta lại cố ý uống hết ly này đến ly khác. Tuyệt đối là cố ý…
Giai Hòa nhìn cậu chàng trợ lý đáng thương đang tha anh ta đi, mãi cho đến khi cửa đóng lại mới lảo đảo đứng dậy trên thảm. Hai người chơi trò, mỗi người phải nốc cạn một ly không được ngừng lại, cứ theo phương pháp này, một khi đã bại trận nhất định sẽ tàn tạ như núi đổ.
Bởi vì tác dụng của cồn, tấm mắt Giai Hòa trở nên mơ hồ, tìm một lúc lâu mới thấy Dịch Văn Trạch ngồi trên sô pha: “Xong rồi, em cũng say.” Dịch Văn Trạch tùy tay đặt chiếc cốc lên bàn trà bên cạnh, vươn tay ý gọi Giai Hòa đi tới: “Lại đây, ngồi một lát.”
Giai Hòa mông lung mờ mịt đi qua, lúc đến bên cạnh anh vô cũng ngoan ngoãn nằm xuống đùi anh. Cố gắng duy trì tỉnh táo cuối cùng còn sót, trước mắt như thể bị sóng thần đột kích.
Anh mặc quần ở nhà, lớp vải mềm mại, Giai Hòa dùng mặt cọ nhẹ hai cái, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng muốn đi ngủ.
Khung cảnh trước mắt như trở thành hư ảo. Từ thảm đến bàn trà, lại quay đến cửa sổ sát đất, mọi thứ như thể được phủ một lớp sáng mạnh. Ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy một chiếc ly chân cao trên bàn trà, rượu bên trong còn hơn một nửa. Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, đổ một lớp bóng mờ mờ trên bàn.
Anh ấy đã uống bao nhiêu? Hình như không nhiều lắm.
Bắt đầu từ khi chai rượu đầu tiên cạn đáy, cô đã bị Ngô Chí Luân lừa uống rượu, thật đúng là phải giậm chân giận dữ…Nhìn anh thật tốt, rất có tiết chế. Giai Hòa thở ra một hơi, đầu gối lên chân anh, ngửa mặt nhìn: “Anh uống bao nhiêu thế? Sắc mặt không có gì thay đổi hết.”
Dường như Giai Hòa nghe tiếng anh đang cười, sau đó có giọng nói: “Chắc cũng khoảng hai chai rưỡi.”
Giọng nói như từ một nơi xa xôi nào đó vọng đến, cô cẩn thận nghe, phải dùng hết sức.
Hai chai rưỡi à…Thật sự có thể uống…Hai chai rưỡi?!
Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nhìn anh.
Qua một lúc lâu mới chống tay ngồi dậy, coi thử số chai trên bàn. Không nhiều không ít là sáu cái chai rỗng, cơ hồ Dịch Văn Trạch anh đã uống bội số của hai người? Quả thật là thần tượng đó nha!
Giai Hòa vạn phần sùng kính quay đầu lại: “Đầu anh có choáng váng không? Anh muốn uống trà đặc không?” Nói xong lại nhanh nhẹn bồi thêm một câu: “Hay là anh muốn đi nằm nghỉ một chút?” Cô vừa nói xong vừa quơ quơ tay trước mặt anh, muốn thử xem anh tỉnh táo đến bao nhiêu, lại suýt chút nữa là ngã xuống dưới.
Dịch Văn Trạch đỡ lấy cô: “Vừa rồi sợ hai người hợp sức quá ‘lợi hại’ nên uống nhiều một chút, tửu lượng anh khá tốt.” Anh thực sự không muốn quấy rầy hưng phấn của hai người kia, nhưng dường như rượu vang có tác dụng quá lớn, hai con ma men lại không biết tiết chế, chỉ có thể thừa dịp bọn họ uống đến không biết trời trăng mây gió gì mới âm thầm tiêu diệt hơn phân nửa.
Thật ra nếu tính nghiêm túc thì cũng khoảng ba chai.
Giai Hòa bi ai phát hiện, thần rượu chân chính ở trong này.
“Có thể uống, có thể uống như vậy mới tốt…Cũng không đúng, anh không thể nói chính mình có thể uống rượu,” Giai Hòa mơ màng cảm thán, nhưng thật ra cũng rất nghiêm túc, “Sau này anh đến nhà của em, nhất định sẽ bị người trong nhà chuốc cho đến bất tỉnh nhân sự. Anh biết đó, người phương Bắc đều có thói quen này, nhất là con rể lần đầu vào cửa…”
Giọng nói khàn khàn nghèn nghẹt rồi dừng.
Dịch Văn Trạch lại nở nụ cười: “Những lúc cần uống thì phải uống.”
Một câu dễ hiểu, lại hoàn toàn đun nóng mặt cô. Giai Hòa nhìn anh, không chớp mắt mà nhìn anh.
Xong rồi, xong thật rồi, đừng để em cảm động đến khóc. Em say đó, khóc là không thể nín được đâu…
Bởi vì có men say, bàn tay nóng hổi của Giai Hòa túm áo sơmi anh rất chặt, cả người gần như chui tọt vào lòng anh…Thật ra uống nhiều đến như vậy anh hẳn có chút phản ứng nào đó. Và men rượu đến đúng lúc này, dường như đang khiến mỗi một động tác của cô, cho dù rất nhỏ trở nên nhạy cảm hơn.
Hơi thở êm ái, mang theo hương rượu nho, gần trong gang tấc.
Rốt cuộc anh nhẹ thở dài: “Em muốn vào ngủ hay không?”
“A?” Giai Hòa mở to mắt.
“Như bây giờ đưa em về nhà anh rất lo lắng.”
Nhưng đó là nhà của em mà, có cái gì lo lắng cơ…Giai Hòa mặc niệm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác vang lên, ở lại đi ở lại đi, đâu có gì đâu, khi đi Thiên Tân cũng ở chung mà, đâu có gì đâu…
Giai Hòa rối rắm, khép mắt lại.
Chỉ nửa giây tối mịt, cô hoàn toàn rơi vào lốc xoáy của hơi cồn, trời xoay đất lở, lại khó khăn mở mắt ra.
Ngoài cửa có tiếng người đi qua đi lại. Giai Hòa hơi chột dạ, tự lấy cớ cho mình. Mi xem đi, uống nhiều như vậy mà còn đi ra ngoài nhất định sẽ dọa người ta, mắc công người ta còn gọi mình là ‘phu nhân’ nữa…bởi vì chữ ‘phu nhân’ này [1], cô lại thuận lợi choáng váng tiếp, im lặng một lúc lâu mới thì thầm: “Để em ngủ sô pha đi.”
Giọng nói của anh trôi vào tai cô: “Để anh bế em vào, tối nay còn có việc phải làm, anh ngủ trên ghế.”
Giai Hòa ừm một tiếng, sau đó cảm thấy cơ thể mình co lại, được anh bế trước ngực. Bước chân rất ổn, hình như không hề dừng lại lần nào. Mãi cho đến khi cơ thể rơi vào trong một lớp bông mềm mại cô mới có cảm giác mình đang nằm trên giường, hoảng hốt quay đầu theo bản năng, bối rối chờ anh rời đi, lại không ý thức được ngón tay mình đang siết lấy áo sơmi của anh, cơ hồ đang níu luôn cả cúc áo…
Dịch Văn Trạch nhìn cô đã luống cuống đến mức thở hổn hển, chỉ cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô: “Em mau ngủ đi.”
Em muốn ngủ mà, nhưng sao anh chưa đi thế?
Nhịp tim đập càng lúc càng lớn, lớn đến cực hạn. Cứ như vậy giằng co một lúc thật lâu, Giai Hòa mới tỉnh khẽ động người giữa mê man và thanh tỉnh, cố gắng mở mắt mới nhìn thấy chính mình đang túm chặt lấy áo sơmi của anh. Mà anh, cũng bởi vì Giai Hòa dùng sức, một tay chống bên hông cô để không đè mình xuống người cô.
Bởi vì bế cô vào phòng, anh còn chưa kịp bật đèn.
Ánh trăng, chỉ có ánh trăng. Cô chưa từng cảm thấy ánh trăng Bắc Kinh lại sáng đến như thế, có thể tràn khắp nửa căn phòng, mà anh đương gần trong gang tấc, hình bóng dưới ánh trăng chợt trở nên mờ mờ.
“Muốn bật đèn sao?” Anh hỏi.
Ngón tay Giai Hòa giật giật, vừa lúc xuyên qua khe hở trên áo sơmi, chạm phải da anh. Một động tác như vậy hoàn toàn dọa đến Giai Hòa, cô không dám cử động thêm nữa, cố gắng chớp chớp mắt.
“Em quên không tháo kính sát tròng xuống, mắt rất khô.” Cô tìm chuyện để nói.
“Nhìn anh, đừng chớp mắt.” Dịch Văn Trạch vươn tay, nương theo ánh trăng nhìn chăm chú.
Trong tấm mắt là ngón tay anh dần phóng đại lên. Giai Hòa cố gắng ổn định hô hấp, kháng cự xúc động bùng chực bùng lên tức khắc. Mãi cho đến khi cảm xúc là lạ trôi qua, tầm mắt trở nên mờ mờ, không thấy rõ gì nữa.
“Em ngủ nhé,” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh đi ra ngoài.”
Giai Hòa ừm, xoay người ôm chăn.
“Hôm nay cảm ơn anh đã nói những lời này,” Thật đúng là rượu vào gan lớn ra, mấy câu nghẹn suốt đêm bây giờ cũng có thể nói được, “Thật ra…em đang chuẩn bị tâm lý, chỉ cần làm quen vài ngày là ổn rồi.”
Suy nghĩ rất khó để kết nối với nhau, mỗi một câu nói đều ngập ngừng, đến cuối cùng cũng không thể biểu đạt trọn vẹn. Cô chôn mặt vào chăn, cảm giác anh vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không hề cử động.
“Không có mà.” Giai Hòa cắn môi, cảm giác được hơi thở của anh rất gần, dường như đã đến khoảng cách có thể chạm tới. Nhưng lúc cô bồn chồn không biết làm thế nào, Dịch Văn Trạch lại không hề có thêm động tác gì nữa. Trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, từng