n, như tình yêu vĩnh hằng, cuồng nhiệt và bi thương.
Đó là một chiếc váy đẹp đến nao lòng.
Nhưng hoàn toàn khác hẳn phong cách của nữ hoàng Veka, trong vẻ dịu dàng xinh đẹp có những nét tạo hình phóng khoáng và cứng cỏi, có cảm giác cho dù yêu đắm đuối đến đâu, cô gái vẫn có một vẻ cô đơn cao ngạo.
Chiếc váy hoa đen trắng kết thúc buổi trình diễn nhận được những tràng pháo tay kéo dài hồi lâu ! Chiếc váy đó tương xứng tuyệt vời với khí chất của nữ hoàng Veka, vô cùng hài hòa với bục chữ T lộng lẫy hư ảo. Nữ hoàng Veka cười ngây ngất, nồng nhiệt vươn hai tay, gửi đến khán giả những cái hôn gió !
“Quá tuyệt vời !”
Tracy run lên vì xúc động, đương nhiên cô biết, chiếcváy trên người nữ hoàng Veka lúc này chính là chiếc váy dài hoa đen trắng vẫn trưng bày trong tủ kính của MK! Khi phát hiện nữ hoàng Veka đột nhiên xuất hiện trong cửa hiệu của MK, nói chuyện thân mật và chụp ảnh với Diệp tiểu thư, cô đã cảm thấy chuyện quá hoang đường, quá khó tưởng tượng ! Còn bây giờ, trong buổi trình diễn thời trang của nữ hoàng Veka, bộ trang phục mở màn và kết thúc lại do chính MK thiết kế và cắt may !
Bóng nữ hoàng Veka khuất hẳn ở cuối bục chữ T.
Âm nhạc vẫn tiếp tục.
Một phút sau, nữ hoàng Veka lại xuất hiện trở lại trên bục ! Lần này bà đích thân đẩy chiếc xe lăn, bên phải có một cô gái trẻ xinh đẹp khoác tay, trong luồng ánh sáng tỏa xuống, bà đi đến chỗ sáng nhất trên bục, trịnh trọng giới thiệu với quan khách…
Đây là hai vị khách quý của bà.
Chàng thanh niên trẻ ngồi xe lăn nét mặt trong sáng vô ngần, thần thái an nhiên. Vận lễ phục trắng chất liệu dày, có hoa văn chìm, sơ mi trắng màu ngọc trai, cổ quàng chiếc khăn in hoa đen trắng, cả người anh như phản ra ánh sáng, nhưng xa cách và uy nghiêm như một vị vương tử quý tộc ẩn cư trong lâu đài.
Còn cô gái trẻ khoác tay nữ hoàng Veka.
Chiếc áo tơ lụa trắng muốt, sạch sẽ trang nhã, đường viền ngực gợn sóng mịn màng, hàng khuy nhỏ tinh xảo, bên dưới là chiếc váy đen dài buông rủ, trông thanh thoát, tươi tắn lại hơi cô độc kiêu sa, dáng mảnh mai, mái tóc đen đổ dài như dòng ánh sáng, khuôn mặt trắng ngần, hàng mi dày như dệt bằng những sợi tơ đen, tròng đen nổi bật, sóng mắt mông lung như nước đầm sâu trong đêm lạnh.
“Là Nhị thiếu gia và Diệp tiểu thư !”
Tracy xúc động kêu lên, tay níu chặt cánh tay George. Trong công ty, cô đã nghe rất nhiều tin đồn về Diệp tiểu thư và Nhị thiếu gia, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người cùng xuất hiện.
“Đây là Việt Tuyên bạn cũ của tôi, lần này tôi đến là theo lời mời thịnh tình của anh”, mặt hướng về tân khách và phóng viên đầy khán phòng, nữ hoàng Veka hồ hởi cười giới thiệu. “Còn đây là tiểu thư Diệp Anh, Diệp tiểu thư là thu hoạch lớn nhất của tôi mấy năm gần đây, thiết kế của Diệp tiểu thư đầy sáng tạo và cảm xúc, cho nên mở màn buổi trình diễn này…”
Trong ánh đèn quay chao đảo, chói mắt.
Nhìn cảnh huy hoàng như biển sao trước mặt, nhìn nữ hoàng Veka ung dung nói chuyện với giới truyền thông, nhìn Việt Tuyên ngồi trên xe lăn vẫn thanh lạnh, trầm lặng như hoa dành dành đêm trăng, lòng Diệp Anh như có gì vỡ ra, chầm chậm chảy tạo nên cơn chấn động êm dịu lạ lùng.
Cơ hồ cảm nhận được ánh mắt cô.
Việt Tuyên cũng ngoái nhìn.
Trong giây phút đó, hai người nhìn nhau.
Mặc dù chỉ là thoáng va chạm của hai ánh mắt.
Nhưng tĩnh lặng.
Cảm giác tựa như trên nền náo nhiệt của âm thanh và ánh sáng, chỉ còn lại hai người, anh và cô.
Cố ép mình di chuyển ánh mắt khỏi hai người đang nhìn nhau trên đó, ở một chỗ không xa bên trái bục chữ T, trong đầu Việt Xán lại vụt hiện cảnh tượng cô lăn lộn hôn Việt Tuyên trong cái đêm mưa gió ngợp trời đó, khiến hàm dưới anh như bị xiết cứng, ngực dội lên từng trận đau âm ỉ, nôn nao.
Hầu hết phóng viên đều dồn lên phía trước, bục chữ T có vẻ đã biến thành buổi họp báo của nữ hoàng Veka và nhãn hiện MK mới mẻ. Không chịu được những lời khen của nữ hoàng Veka đối với Diệp Anh và MK, Sâm Minh Mỹ đứng lên, nhấn nút gọi !
“A lô, tôi là Minh Mỹ…”
Đi đến một chỗ vắng trong khán phòng, Sâm Minh Mỹ nghiến răng, hạ quyết tâm:
“Chuyện lần trước tôi nói…”
***
Đêm khuya, trong một căn hộ trên tầng thượng khu chung cư cao cấp ven sông.
Sau khi xuất viện, Việt Tuyên không trở về biệt thự họ Tạ mà đưa Diệp Anh đến căn hộ này. Diện tích gần năm trăm mét vuông, trang trí đơn giản dễ chịu, có hai người giúp việc và một y tá đặc biệt, Tạ Bình cũng sống ở đây. Trong phòng ngủ chính có đầy đủ các thiết bị hỗ trợ, thậm chí còn có cả một phòng phục hồi chức năng riêng.
Việt Tuyên không nói sẽ ở lại đây bao lâu.
Diệp Anh cũng không hỏi.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn của vạn nhà như sao sa, nước sông lặng lờ trôi trong đêm, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng êm ả dịu dàng.
Diệp Anh thu xếp giường ngủ.
Vỗ mền chiếc gối cho Việt Tuyên.
Sau khi buổi trình diễn kết thúc, nữ hoàng Veka lại nhiệt tình mời Việt Tuyên và cô tham dự bữa tiệc mừng sau đó, giới thiệu với cô rất nhiều bạn bè của bà trong giới thời trang. Khi Việt Tuyên và cô trở về đến nhà cũng đã gần mười một giờ đêm. Mặc dù tinh thần Việt Tuyên có vẻ rất tốt, nhưng lúc chạm vào bàn tay lạnh của anh, cô nhận ra sự mệt mỏi đã vượt quá giới hạn của anh.
“Cái gì ?”
Cơ thể thoảng mùi thơm của sữa tắm, Việt Tuyên trong bộ đồ ngủ trắng muốt ngồi trên xe lăn, nghe tiếng nói từ đầu điện thoại bên kia, hàng lông mày đột nhiên cau mạnh, anh xoay lưng lại, bình tĩnh nói nhỏ một câu.
Cuộc đàm thoại kết thúc.
Việt Tuyên nhìn cảnh đêm bên ngoài, tư lự giây lát.
Vừa quay người…
Diệp Anh quỳ một chân bên cạnh xe anh, cười hớn hở nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì thế ? Có liên quan đến em không ?” Nếu không, anh đã không quay ngoắt đi như vậy.
“Có chút việc, đã giải quyết rồi”, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, phẫn nộ trong lòng Việt Tuyên dần tiêu tan. Không muốn để cô lo lắng, anh cúi xuống cười cười, dịu giọng nói: “Em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi”.
“Vâng.”
Đẩy xe lăn đến bên giường, cô kéo hai cánh tay Việt Tuyên, vòng ôm vai anh, cố dùng sức để nâng anh lên, vừa đỡ vừa ôm anh di chuyển lên giường. Rồi đắp lại chăn cho anh, sau đó với tay kéo rèm cửa sổ và tắt đèn bàn, trong phòng chỉ còn bóng tối lờ mờ, cô cũng chui vào chăn, nhắm mắt nói khẽ:
“Ngủ thôi.”
Mùi hương cơ thể thanh lạnh thoảng nhẹ lẫn với mùi sữa tắm, trong bóng tối, giọng Việt Tuyên hơi ngập ngừng:
“Em… không về phòng riêng sao ?”
Trở mình, Diệp Anh hình như đã sắp ngủ, ngáp một cái nói:
“Không, từ nay em ngủ ở đây.”
“Một mình anh cũng được”, nhìn mái tóc đen xõa trên gối, giọng Việt Tuyên khàn khàn, “…Em không cần phải…”.
“Mấy ngày trước, không đêm nào em ngủ yên”, cô lại trở mình, áp đến gần anh, “Suốt đêm lo cho anh, thà nằm ở đây, còn có thể ngủ yên một chút”. Nửa đêm hôm qua, anh lại lên cơn co giật, không chịu gọi người, đến khi cô bất ngờ trở dậy thì anh đã đau đớn mà ngất đi. Tình trạng sức khỏe như vậy, anh vẫn cùng cô đến dự buổi biểu diễn thời trang.
“A Anh…”
“Anh đang lẩn tránh em”, cô mở mắt, chăm chú nhìn anh, “Trước đây chẳng vẫn như thế đấy thôi, tại sao bây giờ lại không được ?”.
Người Việt Tuyên hơi cứng lại.
Trong bóng tối, mặt anh ửng đỏ.
Thấy anh không phản đối, Diệp Anh thở phào, lại nhắm mắt. Trong phòng tĩnh mịch yên ắng, tâm tư của cô một lần nữa quay trở về cảnh tượng buổi trình diễn lúc tối.
Tất cả đều do Việt Tuyên giúp đỡ.
Về sau cô mới biết…
Ngay từ khi cô được tham gia dự án thiết kế thời trang cao cấp, Việt Tuyên đã cho in một số phác thảo của cô rồi cử người đưa đến lâu đài của nữ hoàng Veka ở Paris. Trước khi cô gọi điện định nhờ anh liên hệ giúp đỡ, Việt Tuyên đã nhờ người chụp ngoại cảnh cửa hiệu và trang phục mẫu trong tủ kính của MK, gửi đến nữ hoàng Veka.
Sau đó, anh lại giúp bà tổ chức show diễn này, thậm chí đã thuyết phục được Veka mặc chiếc váy dài hoa đen trắng trong tủ kính.
Cô không biết làm gì để cảm ơn anh.
Trong giới thời trang phù hoa danh lợi, cho dù có thực tài đi chăng nữa nhưng nếu thiếu cơ hội và người nâng đỡ, mà chỉ hoàn toàn dựa vào sức mình mong có được vị thế thì phải trải qua một thời gian khá dài và vất vả.
“Không phải do anh…”
Dường như đoán biết suy nghĩ của cô, giọng Việt Tuyên từ gối bên truyền đến:
“… Như bà Veka đã nói với em, nếu không phải bà ấy thực sự thích thiết kế của em, nhận ra khả năng thiết kế đầy triển vọng của em, cho dù lót tay cho bà món tiền lớn, bà ấy cũng sẽ không đích thân bay đến đây.”
Trên thực tế, ở Paris khi bà Veka xem những thiết kế của Diệp Anh do Việt Tuyên gửi đến, đã lập tức gọi điện cho anh. Bà phấn khởi nói, cuối cùng đã nhìn thấy một nhà thiết kế châu Á tài hoa không kém Mạc Côn năm xưa.
Dưới tấm chăn mỏng.
Bàn tay Diệp Anh sờ soạng, chạm nhẹ vào tay anh. Không nói gì, cũng không định nói chuyện về bà Veka, cô cuộn người áp đến bên anh, nắm tay anh.
“Việt Tuyên…”
“Sao ?”
“… Em không ngủ được”, cô gối đầu lên cánh tay anh, “Em muốn nói chuyện với anh”. Trong bóng tối, Việt Tuyên từ từ quay đầu về phía cô.
“Chưa bao giờ anh hỏi em, về chuyện của em”, hàng mi khép chặt, khẽ lay động, “Tên em là gì, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai, tại sao phải vào trại quản giáo, bởi vì tất cả những cái đó anh đều đã biết, đúng không ?”.
“A Anh.”
Việt Tuyên ngây người.
“Anh có biết tại sao em lấy tên là ‘Diệp Anh’ không ?”, như đứa trẻ nhỏ, cô nép vào người anh, “Thực ra, đó cũng không hẳn là tên giả, em sinh ra lúc hai giờ đêm, mẹ em nói, đó là lúc trời tối nhất. Sau khi cha em qua đời, mẹ em bị rối loạn thần kinh, bà ấy thường đánh em, oán hận em. Bà bảo vì em nên cha mới chết, vì em là Dạ Anh, là đứa trẻ sinh ra trong đêm đen tối nhất, là kẻ hủy diệt mọi thứ”.
“…”
Việt Tuyên cau mày, “Em không tin. Chẳng phải điềm dữ, lời nguyền gì hết, chẳng qua là lừa bịp”, cô lặng lẽ cười, “Đến khi em giết kẻ đó, bị đưa vào trại quản giáo, mẹ em vì chuyện đó cũng qua đời. Lúc mới vào trại, em rất hận, rất hận, hận là lúc đó không đâm thêm mấy nhát nữa, tại sao kẻ đó vẫn sống được. Sau khi ra khỏi trại, nhất định em phải đâm từng nhát, từng nhát vào ngực kẻ đó, nhất định phải tận mắt nhìn kẻ đó chết, không còn một hơi thở, mới rút dao ra khỏi ngực ông ta”.
Cảm nhận cơn chấn động của Việt Tuyên.
Trên gối trắng như tuyết, cô cười lặng lẽ, nhìn anh nói:
“Về sau, em nghĩ thông suốt rồi. Em không muốn ông ta chết như vậy, em phải tự tay hủy hoại ông ta, em phải làm cho ông ta thân bại danh liệt, em phải để cho ông ta sống, cho ông ta tận mắt nhìn thấy tất cả những gì ông ta dùng thủ đoạn có được, sẽ mất dần từng tý, từng tý một.”
“A Anh, em không cần phải nói với anh những chuyện đó.”
Việt Tuyên nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô.
“Có người giúp em.”
Mi mắt rung rung, cô vẫn nói tiếp:
“Trong trại quản giáo, có một người hảo tâm tình nguyện giúp những phạm nhân vị thành niên, để chúng em được học những gì mà mình thích. Và em đã lựa chọn thiết kế thời trang. Nhà hảo tâm đó mỗi tháng đều gửi sách báo và tư liệu đến, còn giúp em được vào bộ phận may trang phục của trại.”