ật gì giáng mạnh, đầu óc đột nhiên trống rỗng, kinh ngạc nhìn anh, nhìn anh, nhìn thẳng vào đáy mắt anh !
Đó không phải là sự thật.
Không.
Sao có thể là sự thật…
Nhìn anh đăm đăm…
Cô dần dần kinh ngạc, nín thở, giống như người đi đến đường cùng, đột nhiên nhìn thấy khe núi mở ra, không thể không ngoái đầu, mà trong khoảnh khắc lại phát hiện mình lạc vào hang núi đầy ắp châu báu !
“Lẽ nào…”
Cô căng thẳng nhìn anh, nghi hoặc hỏi:
“Vừa rồi anh lẩn tránh tôi, là bởi vì… ảnh cảm thấy tôi vẫn còn tình cảm với Đại thiếu gia ? Anh tưởng tôi vẫn thích anh ấy ? Anh tưởng tôi muốn ở bên anh ấy ?” Trong đầu lập tức hiện ra cảnh đêm mừng thọ Tạ Hạc Phố, anh hỏi cô, có thật muốn anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ, như vậy cô có thể…
Có thể ở bên Việt Xán.
Đúng không ?
Lúc đó, anh chưa nói hết, chính là câu này sao ?
“…Em… còn yêu anh ấy không ?”
Hình như nhất định phải có được câu trả lời, trong mắt Việt Tuyên có một ngọn lửa kiên định, đăm đắm nhìn cô, hỏi lại lần nữa, cô không trả lời ngay, suy nghĩ một lát, mới chầm chậm đáp:
“Không.”
“…”
Việt Tuyên nhìn cô rất lâu, dần dần trong mắt anh dâng lên một thứ khiến cô càng lúc càng hoảng sợ. Cả người cứng đờ, thẫn thờ đứng lặng. Cô là người nhẫn tâm. Nhưng khi thật sự nhìn thấy cuối cùng anh đã hoàn toàn bộc lộ tình cảm của mình, thẳng thắn như vậy, trong sáng như vậy, thâm sâu đau đớn như máu thịt, có thể mặc cô thao túng, mặc cô sắp đặt, từ đó có thể mặc cô chà đạp, giày vò, gây tổn thương.
Cô lại hoảng sợ.
Lùi một bước, “soạt” những tia nước từ vũng nước bắn lên, cô vội chộp lấy tay kéo va ly, nhanh chóng lao đi, muốn chạy trốn khỏi đây ! Gió đêm lạnh lùa từng cơn, ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên cũng không ngăn cô, chỉ buồn bã nhắm mắt.
Kéo hành lý đi được mấy bước, đêm đen mênh mông, Diệp Anh đột nhiên phát hiện mình không có nơi nào để đi. Cô lại ngoái đầu, trợn mắt nhìn anh, nói:
“Anh biết tôi chỉ lợi dụng anh, đúng không ?!”
“…Đúng.”
“Anh biết không phải tôi thích anh thật, đúng không ?!”
“…Đúng.”
“…Tôi từng giết người, từng vào trải cải tạo, tôi đã từng bị những phạm nhân cùng tuổi xâm phạm, trên eo tôi từng có một vết săm, là do kẻ kia khắc tên cô ta lên đó. Còn nữa, từ năm mười ba tuổi, thân thể tôi đã không còn sạch sẽ”, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt đen rực lửa cô nói, “Bây giờ đã biết tất cả, anh còn thích tôi không ?”
Giọng Việt Tuyên trầm khàn, đau đớn, “…Còn.”
“Hơn nữa, tôi ghét anh !”, quay lại dừng trước mặt Việt Tuyên, cúi người xuống, lạnh lùng, “Tôi ghét anh sạch tinh như vậy ! Tôi muốn làm cho anh bẩn ! Biến anh thành bẩn thỉu như tôi !”. Nói xong cô ấn mạnh môi vào môi anh, nghiến răng cắn rách môi anh, mùi máu tanh tanh lan trong miệng hai người !
Cái hôn này không hề dịu dàng, không hề âu yếm, thô bạo lạnh lùng, thậm chí sục lưỡi vào miệng anh, như một kẻ cưỡng bức hắc ám, lưỡi hung bạo quấy đảo ! Cô đang chờ anh ghét ! Chờ anh cự tuyệt ! Cô phải để anh biết, cô không phải là Diệp Anh dịu dàng. Như thế này mới là con người thật của cô !
Mắt anh vẫn chăm chăm nhìn cô.
Sắc mặt xanh xao.
Nhưng dịu dàng nhẫn nại mặc cho cô giày vò, bị cô làm đau, anh giơ tay, ôm lưng cô. Môi anh dẫu bị nhiễm máu tanh tanh nhưng vẫn sạch tinh khôi, vẫn trong vắt như nước nguồn trên núi.
Hôn sâu hơn nữa, cuồng nhiệt như lửa sục sôi trong cơ thể, càng lúc càng nóng bỏng, không thể nào dập tắt được, ôm ghì, như người đang thèm khát, cô ngấu nghiến hôn anh, hôn mãi, sau đó kéo giật, ôm anh lăn vào vũng lầy !
“Ha ha, thế là anh bẩn rồi !”
Lăn lộn trong vũng lầy, nhìn chiếc sơ mi trắng muốt của anh lấm đất bê bết, nhìn khuôn mặt thanh tú xanh xao của anh dính đất, cô bật cười khanh khách, lật người gục lên người anh, hai mắt sáng quắc nhìn anh, khiêu khích:
“Nhị thiếu gia, bây giờ anh cũng bẩn như tôi rồi.”
Bị cô đè lên, nằm ngửa trong vũng đất nhão nước mưa, giống như nằm trên bãi cỏ mùa xuân, Việt Tuyên giọng êm đềm:
“Ừ.”
“Như thế này anh cũng không nổi giận ?”, cô nheo mắt.
Vẫn giọng êm đềm.
“Không.”
Cô nhìn anh rất lâu, dò xét từng phân từng tấc, cuối cùng, nhìn sâu vào đôi mắt luôn ôn hòa tĩnh lặng, xa xăm, trên mặt cô vẫn còn vẻ cười cợt, chầm chậm cúi đầu. Ghé sát mắt anh, như thực hiện một nghi tức nào đó, cô hôn hai cái, bên phải, bên trái hai mí mắt mỏng, âm ấm của anh, khẽ nói:
Ở một chỗ không xa, chiếc Bentley màu đen vẫn đỗ ở đó. Xa hơn chút nữa, chiếc xe đua màu xám cũng dừng bánh rất lâu, nhưng cơ hồ không ai phát hiện.
Từng trận gió lướt qua khóm tường vi hoa dại đã rụng hết, Diệp Anh tựa vào cánh tay Việt Tuyên, nhìn những ngôi sao nhấp nháy trên không, cô uể oải nhắm mắt, mặc dù đêm khuya lạnh, cũng không muốn động đậy, cơn mệt mỏi ập đến, dần dần thiếp đi.
“A Anh…”
Giọng nói êm đềm vang bên tai.
“Sao ?”
Ngáp một cái, cô lẩm nhẩm, mắt vẫn nhắm.
“…Xin lỗi”, cúi đầu ho nhẹ, cố gắng để cô có chỗ dựa dễ chịu, Việt Tuyên nhắm mắt, giọng khàn khàn, “Có lẽ anh phải ngủ một lát….”.
Nói xong, mặt tái nhợt, anh ngất đi.
***
Trong đêm mưa rì rào, dưới đám tường vi đỏ nở rộ nơi vườn hoa giữa phố, cậu thiếu niên điên cuồng, ép cô xuống, hai cơ thể quần đảo trong vũng lầy. Thở hổn hển, da thịt nóng rần rật, non nớt và không quy tắc như đến điểm cùng cực trùng trùng điệp điệp sắp bùng nổ. Trong màn ánh sáng mờ ảo quả pháo hoa cuối cùng đẹp nhất vọt lên không, cậu rên một tiếng, ghì chặt tấm thân non nớt, cắn vào bờ vai cô, làm rỉ ra những giọt máu như hạt ngọc !
Xung quanh sương mù lan tràn dày đặc…
Hai người vẫn lăn lộn trong vũng lầy, rồi anh bỗng lui ra ở một chỗ rất xa, chỉ có thể từ xa đứng nhìn, nhưng không thể chạm vào cô !
Sương mù dày đặc.
Cậu thiếu niên điên cuồng giãy dụa, cố sức hét thật to, không, cô nhầm rồi ! Đó không phải là anh, người cô hôn không phải là anh ! Anh ở đây ! Người được cô hôn cuồng nhiệt, không phải anh !
Một tia chớp bùng nổ trong đêm !
Trên nền đất vườn hoa trong mưa, người được cô cuồng nhiệt, lại là em trai anh, là Việt Tuyên cậu thiếu niên xanh xao, lạnh như núi băng…
…
…
Lồng ngực chấn động dữ dội, ngồi trên đi văng đỏ, một góc trán dày đặc mồ hôi lạnh, cơ thể Việt Xán cứng đờ như chết, mở mắt ! Bóng cây rung rinh, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen thẫm.
Là một cơn ác mộng.
Nhưng cơn ác mộng lại quá chân thật, vầng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, nỗi sợ hãi túm chặt lấy anh, Việt Xán thẫn thờ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, mãi vẫn không thể trấn tĩnh trở lại.
“Anh ở đây à.”
Cánh cửa phòng đẩy ra, nhìn thấy Việt Xán, Sâm Minh Mỹ thở phào. Cô đã tìm khắp phòng sách, phòng ngủ không thấy anh, di động cũng tắt, không ngờ anh ngồi ngây một mình ở đây.
Mấy hôm nay, do chuyện của Việt Tuyên và Diệp Anh khiến không khí của Tạ Gia vô cùng căng thẳng, bức bối. Tối hôm đó, Việt Tuyên bất chấp mưa gió đuổi theo, đi tìm Diệp Anh, kết quả bệnh tình càng trở nên nặng hơn, đến nỗi ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng trong thời gian đó Việt Tuyên mấy lần nguy cấp, Tạ lão thái gia, Tạ Hoa Lăng và cô đều đến bệnh viện. Tạ Hoa Lăng phẫn nộ đi tìm Diệp Anh, bị thuộc hạ của Tạ Bình ngăn lại ngoài phòng bệnh, không thể đến gần Diệp Anh.
Việt Tuyên lại dám công khai tỏ thái độ bảo vệ cô ta như vậy.
“Ông và Tạ phu nhân đang tìm anh.”
Trong đi văng màu đỏ, Sâm Minh Mỹ nhìn thấy Việt Xán đang ngồi ngây thất thần, dường như anh không nhận ra cô đang đến gần, hai mất tối âm u, sắc mặt vẻ xanh xao như người ốm.
“Xán, anh ốm sao ?”
Sâm Minh Mỹ lo lắng, sờ tay vào trán anh.
“Không.”
Né tránh tay cô, ánh mắt Việt Xán lặng lẽ rời khỏi màn đêm ngoài cửa sổ, nhìn cô hỏi:
“Tìm anh có việc gì ?”
“Đương nhiên là việc của Diệp Anh”, Sâm Minh Mỹ cười gượng, chầm chậm thu tay về, cố che giấu nỗi bất an, “Thái độ của Tuyên có vẻ rất kiên quyết, đã chuẩn bị một căn hộ khác đứng tên cô ta, Tạ Bình đang chuyển đồ ở đây đến đó”.
“Vậy sao !”
Việt Xán lơ đãng nói, trong đầu lại hiện ra cơn ác mộng vừa rồi, anh nhắm mắt, hình dung lại cảnh đêm mưa vừa rồi, anh ngồi trong xe, cách màn mưa trắng xóa nhìn thấy tất cả.
Đó là vườn hoa của anh và cô, tường vi dại hoa đỏ của anh và cô, giờ đây cô lại hôn Việt Tuyên ở chính nơi đó. Toàn thân như lửa đốt, người bải hoải rã rời, từ đêm đó, anh cũng sốt liên miên, cô lại luôn ở bệnh viện với Việt Tuyên..
Việt Tuyên…
Từ giây phút chính miệng Việt Tuyên nói ra là thích cô, anh đã không tin, anh tưởng đó chỉ là một chiêu khác của cậu em. Mãi đến khi trong trận mưa lớn đó, nhìn thấy Việt Tuyên dùng bàn tay xanh xao che ô cho cô, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô…
Cuối cùng anh đã hiểu…
Việt Tuyên không nói dối, cậu ta hoàn toàn nghiêm túc.
“Xán, càng ngày em càng cảm thấy, Diệp Anh quá âm hiểm thủ đoạn !”, Sâm Minh Mỹ cau mày, liên tục đi lại trên thảm, “Anh xem, thời điểm cô ta bị tai nạn sao mà khéo ! Em vừa cảnh báo cô ta, nếu ba ngày sau, cô ta không rời khỏi Tạ gia, em sẽ nói ra quá khứ tù tội của cô ta, sau đó đúng ngày thứ ba thì cô ta sẽ bị tai nạn !”.
“Mà cái đó đâu có gì đáng gọi là tai nạn, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng thực tế lại chẳng có vết thương nào đáng kể ! Chỉ là làm cho bản thân trở nên đáng thương một chút khiến Việt Tuyên càng thêm mềm lòng ! Em nói ra quá khứ bẩn thỉu của cô ta, trái lại hình như chính em lại trở thành kẻ giậu đổ bìm leo !”
“Sau đó, cô ta lại lựa chọn đúng đêm mưa gió đến đây, khi bị đuổi đi, trong đêm mưa to gió lớn như thế tỏ ra tội nghiệp đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, Tuyên sao có thể nhẫn tâm không đuổi theo cô ta !”
“Tại sao Tuyên lại bị con đàn bà rắn rết đó mê hoặc chứ ? Anh ấy mười mươi biết rõ cô ta hoàn toàn giả dối, cô ta tìm Tuyên chắc chắn có ý đồ, chắc chắn muốn Tuyên giúp cô ta việc gì !”
Màn đêm ngoài cửa sổ vẫn đen thui yên ắng, Việt Xán lặng lẽ nghe Sâm Minh Mỹ nói. Sâm Minh Mỹ đã uy hiếp như vậy, cô ấy vẫn không chịu buông tay. Cơn mệt mỏi từ trong xương cốt càng tăng, trong tích tắc anh nhắm mắt, giấc mộng hình như lại trở về, chỉ có điều giấc mộng lần này, cơ hồ như khiến lòng anh đã nhen mối hận.
Chừng đó năm…
Chỉ có trong giấc mơ ban đêm, anh mới có thể trở về khóm tường vi dại hoa đỏ lần đầu gặp cô, trở về phút giây cô dùng chiếc ô lớn che mưa cho anh. Cơ hồ đêm đêm anh đều mong mơ đến đoạn đó, còn cô, lại đập nát tan tành chút niềm vui anh chỉ lưu trong mơ đó.
Cũng màn đêm như vậy.
Trong bệnh viện những ngọn đèn vẫn sáng.
Trong phòng dùng cho bênh nhân VIP, Diệp Anh nhẹ nhàng đỡ Việt Tuyên nằm xuống, đắp tấm chăn mỏng cho anh, giơ tay định tắt đèn, Việt Tuyên lại nắm tay cô, hỏi:
“Lúc nằm viện, em gọi điện tìm anh, là có việc gì ?”
Diệp Anh ngây người, lắc đầu, nói:
“Không có gì, em chỉ muốn biết tại sao anh không đến thăm em.”