ngõ tối. Đừng trách tôi không nhắc trước!” Nói xong, hầm hầm tức giận đi ra!
“George! George…”
Tracy bối rối gật đầu với Diệp Anh, vội vàng đuổi theo George.
Đêm thanh vắng.
Điện thoại nạp đầy điện, lại thêm mấy ngày nữa, di động vẫn im ắng. Cười khẩy một mình, Diệp Anh tắt đèn, phòng bệnh tối om. Nằm trên giường, cô lặng lẽ nhìn bóng cây dập dờn ngoài cửa sổ.
***
“Chính phủ tiến hành kiểm tra đột xuất nhưng tụ điểm nghi ngờ liên quan đến xã hội đen, tổng cộng hơn ba mươi địa chỉ bị niêm phong.”
Trên mặt bàn có mười mấy tờ báo để lộn xộn, hầu như trang đầu mỗi tờ báo đều có cái tít như vậy. Việt Xán thản nhiên lướt đọc vài tờ, trong đó chỉ ra, đa số những cơ quan bị niêm phong đều thuộc sỏ hữu của một đại gia họ Thái nào đó.
“Thái Thiết hôm nay lại cho người đến, muốn hẹn gặp anh”, anh chàng điển trai Tạ Phong đứng cạnh bàn đắc ý nói, “Tôi đã từ chối ông ta”.
“Ừ.”
“ngoài ra, phía Italia tiến triển rất thuận lợi, hiện đã có động tĩnh, chỉ mấy ngày nữa sẽ có kịch hay để xem.”
“Ừ.”
Mắt nghiêm lạnh lóe sáng, Việt Xán lùi sâu vào đi văng, tay xoa trán, lại hỏi:
“Phía bệnh viện thế nào?”
“Tạ Thanh bảo, không có bất kì động tĩnh nào, Diệp tiểu thư rất an toàn”, dừng một lát, Tạ Phong nhìn mặt Việt Xán, nói tiếp, “Mấy ngày nay, Nhị thiếu gia vẫn không đến thăm Diệp tiểu thư”.
Mặt vẫn lặng thinh, Việt Xán có vẻ không hứng với việc đó.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa.
Tạ Phong tiếp tục báo cáo tình hình các việc khác, Việt Xán đứng lên, rời khỏi bàn giấy. Từ cửa sổ mở rộng ở đây, có thể nhìn thấy con đường nhỏ trong vườn hoa, hoa tường vi dại đỏ chói đã bắt đầu héo úa, gió thổi qua, cánh hoa tơi tả rơi xuống đất, bị gió xoáy gom thành mảng, màu đỏ bầm như đám máu khô.
Xa chút nữa.
Là nhà bát giác phủ đầy tường vi trắng.
Ánh trăng tỏa sáng giữa đám lá, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, mặt hướng về bể bơi nhấp nháy gợn sóng, hình như đang ho khẽ, dáng thanh lạnh, cô đơn, buồn bã.
Buổi tối diễn ra tiệc mừng thọ, cũng bên nhà bát giác phủ tường vi trắng này.
Ánh trăng tỏa rạng trên hai người môi gắn vào nhau, thứ ánh sáng trắng trong thuần khiết. Trên xe lăn, Việt Tuyên hơi cúi xuống, còn cô quỳ trước mặt anh, ngửa đầu, tư thế gần như thành kính, được anh hôn dịu dàng…
…
…
“Vậy, hãy để em chăm sóc cô ấy”, trong bệnh viện, Việt Tuyên nhìn anh, ngoài cửa sổ màn mưa dày đặc trong suốt, “Em thích cô ấy”.
…
…
Đáy mắt lạnh lẽo, tối sầm, môi Việt Xán mím thành đường thẳng cứng đờ, đột nhiên châm điếu thuốc, để cho khói đặc kích thích, xâm chiếm lục phủ ngũ tạng.
Dưới ánh trăng.
Đột nhiên có bóng một phụ nữ đi vào nhà bát giác.
Ngón tay chợt co lại, đầu thuốc lá bỏng giãy chạm vào da thịt, hơi thở nghẹn tắc bật ra, Việt Xán mới nhìn rõ, trong lầu hóng mát phủ đầy tường vi, người đi vào là Sâm Minh Mỹ.
Đứng từ xa xa.
Thấy Sâm Minh Mỹ hình như be một cái cốc nhỏ, trong màn đem, cô ân cần cúi xuống, nói với Việt Tuyên đang ngồi trên xe lăn ddieuf gì đó.
Đột nhiên, Đứng gần cửa sổ, quay ngắt lại, Việt Xán ngắt lời Tạ Phong:
“Lễ khai trương chuẩn bị thế nào?”
***
“Làm thế nào bây giờ, họ nhận lời rồi, thời gian cũng đã hẹn xong”, trong bệnh viện, Tracy luống cuồng, “Nhưng đột ngột như vậy, ngày kia khai trương, tất cả bọn họ đều gọi điện nói là không đến được! Diệp tiểu thư, tất cả đều không đến được! Ai cũng viện đủ lí do, Mặc cho tôi nói thế nào, họ tuyệt nhiên không cho chúng ta cơ hội thương lượng nào hết!”.
Diệp Anh cau mày, hỏi:
“Có biết nguyên nhân không?”
Bất ngờ, đồng loạt như vậy, có lã không phải trùng hợp ngẫu nhiên.
“Không biết…”, Tracy bồn chồn đi đi lại lại, “Người thì bảo cần đi nước ngoài gấp, người thì nói không thu xép được thời gian, người thì cáo ốm”.
“Tôi biết nguyen nhân rồi.”
Gác chân tren đi văng, George liếc xéo Diệp Anh:
“Tôi có mấy khách quen cũ, họ nói, hiện giờ trong làng giải trí đang lan truyền một tin giật gân, liên quan đến cô. Có muốn nghe không?”
“Lieen quan đến Diệp tiểu thư?”
Đứng lại, Tracy ngây người hỏi.
“Nói đi.”
Diệp Anh nhìn cậu ta.
“Tin đồn thế này”, George ngoáy tai, thổi phù một cái, “Hiệu thời trang cao cấp ăn theo người khác sắp khai trương, người thiết kế chính hoàn toàn không có năng lực chuyên môn, văn bằng chỉ là đồ giả. Không chỉ thế, thiết kế chính này còn là…”.
George nghiên cứu phán đoán của Diệp Anh.
“… Nữ phạm nhân bị phạt tù, vừa được phóng thích khỏi nhà giam.”
Sắc mặt Diệp Anh trắng bệch.
“…”, kinh hoàng, miệng há hốc, Tracy sững người nhìn Diệp Anh mấy giây, “Sao, sao có thể…”, Lo lắng hốt hoảng nhìn George, cô lắp bắp: “Đó là… do ai nói bậy, anh có nói với họ, đừng tin chuyện nhảm nhí… chuyện nhảm nhí không căn cứ đó…”.
“Họ nói có chứng cứ, hơn nữa còn bảo, thông tin do một người đáng tin cậy nói với họ. Cho nên, sẽ không có bất kì khách nào đến dự lễ khai trương của chúng ta.”
Nhìn khuôn mặt Diệp Anh vừa bình tĩnh trở lại, George hơi nghi ngại hỏi:
“Diệp tiểu thư, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Phòng bệnh lặng ngắt.
Tracy vô cùng lo lắng, sợ mọi người vất vả bỏ ra bao công sức như vậy nhưng kết quả chưa kịp khai trương, đã phải đóng cửa. Nhưng, nhìn Diệp Anh sắc mặt rắn đanh, lạnh lùng, cô có cảm giác chuyện chẳng lành sắp ập tới, giống như nhưng lời đồn đó không hoàn toàn là tin nhảm.
Nếu đúng như thế.
Thì đó sẽ là một đòn chí mạng.
Trong giới thượng lưu, chỉ có những nhà thiết kế đàng hoàng không tì vết mới dược khách hàng chấp nhận, không ai đi mua sản phẩm của một nhà thiết kế ô danh.
“Hai người có tin không?”
Diệp Anh cười nhạt.
George nhướng mày không đáp, Tracy bàng hoàng lắc đầu lia lịa:
“… Không, không tin…”
“Nhưng họ đều tin”, Diệp Anh thở dài, cười gằn, “Những lời đó là từ Sâm Minh Mỹ đồn ra phải không?”.
George vẻ mặt lạ lùng nói:
“HÌnh như thế.”
“Rất tốt”, Diệp Anh có vẻ rất vui, “Có thể được Sâm tiểu thư coi trọng như vậy, chúng ta không nên phụ lòng cô ta. Thời gian khai trương không cần thay đổi, vẫn định vào ngày kia”.
“Nhưng…”, Tracy lúng túng, “… Không có khách đến dự!”.
Diệp Anh cười nhạt.
“Chẳng lẽ không có khách đến dự, thì chúng ta không khai trương.”
***
Hai ngày sau, tiếp ngay sau nhãn hiệu thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ ‘Sâm’ khai trương, một nhãn hiệu khác cũng là thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ có tên là MK cũng khai trương ở quảng trường mua sắm Ngân Tọa.
Khác với không khí long trọng náo nhiệt của ‘Sâm’, sự khai trương của MK hầu như im hơi lặng tiếng. Cũng khác với cửa hiệu ‘Sâm’, tọa lạc ở địa điểm sầm uất nhất trên quảng trường mua sắm Ngân Tọa, cửa hàng MK lại ở một chỗ khiêm tốn chếch phía cửa Đông quảng trường, mặc dù cũng trên trục đường vào quảng trường Ngân Tọa, nhưng vắng hơn nhiều.
Mang hơi hướng độc lập, yếm thế.
Lạnh lùng và xa cách.
Tuy nhiên kể từ hôm khai trương, khách qua đường đều không nén nổi tò mò dừng chân ngắm nhìn rất lâu.
Tôn nghiêm như cung điện nghệ thuật.
Tường ốp đá hoa cương đen tuyền, cột trắng kiểu La Mã, Hai chữ “MK” thanh thoát gắn đá đen, bệ tủ kính cũng ốp đá đen, ‘MK’ giống như thế giới của đàn ông, mạnh mẽ, cứng cỏi, và lạnh lùng.
Nhưng nó có ba tủ khính.
Mỗi tủ kính đều trưng bày một kiểu váy độc đáo và lạ mắt.
Một chiếc là váy trắng.
Phảng phất nét tạo hình kiểu váy xòe của Âu Mỹ thế kỉ XIX. Trên nền vải bông trắng ngà, hơi dày, nổi vân, bên trên đính vô số hạt kim cương óng ánh, giống như cánh đòng buổi sớm lung linh lai láng ánh mặt trời. Vai trễ khá rộng, chiết eo, vạt xòe, hơi bay, rất ngắn, để lộ ra cặp đùi ngọt ngào, có dộ cong mềm mại của váy chùm. Sang trọng mà lại thanh thoát, tuy nhiên nó lại không xòe rộng như kiểu váy mà phụ nữ thường thấy trong phim Âu Mỹ cũ, giản dị và trong sáng.
Giống như một thiếu nữ thơ ngây, trong lòng chan chứa tình yêu.
Phía dưới có một chiếc giỏ mây to mau trắng, một đôi giày mềm đế bằng, cơ hồ như cô thiếu nữ đó với trái tim xao xuyến và nụ cười ngây ngất, xỏ chân vào đôi giày và cầm chiếc giỏ mây chạy vụt đi.
Một chiếc là váy dài hoa đen trắng.
Hoa to hai màu đen trắng vô cùng diễm lệ, từng đám nở bừng như tình yêu nồng nàn, đắm say, nhưng lại phảng phất nét u hoài, cổ điển , chất liệu tựa lụa mà không phải lụa, tựa bông mà không phải bông, trong mềm mại có nét cứng cỏi, phảng phất như cô gái này có thể chết vì yêu, nhưng vẫn cô đơn một cách kiêu sa.
Bên dưới có một đôi giày cao, gót nhọn, để so le, hơi cũ, hình như đã đi được một thời gian.
Cuối cùng là chiếc váy dài màu đỏ.
Như một dòng ánh sáng sóng sánh êm mượt, chiếc váy dài bằng tơ thuần chất, dày và tuyệt đẹp. Dưới ánh mặt trời nó songa sánh như bồ đào ủ kĩ, tuy rõ ràng đó là chiếc váy dịu dàng, đơn giản nhất, nhưng lại khiến các cô gái ngắm nhìn lâu nhất, bất giác thấy mủi lòng.
Chiếc váy đó chỉ là một đường cắt liền.
Không có bất kì đường nối nào.
Hoàn mĩ như bộ áo giáp.
Tựa như được dệt bởi một thứ ánh sáng bằng tơ mịn nhất, lại tựa như muốn dùng độ dày rộng để bảo vệ trái tim bể dâu của mình. Chỉ khi xoay giá treo, đóa hoa xinh đẹp bừng nở ở sau eo là nét dịu mềm duy nhất không thể che dấu.
Bên dưới không có giày, chỉ có một hộp châu báu mở hé, phản quang lóng lánh.
Dù đêm đã khuya, nhưng tủ kính của MK vẫn sáng đèn. Ánh đèn màu trong tủ kính chiếu lên ba chiếc váy lung linh trong luồng ánh sáng như mộng ảo, như say lòng, như mỉm cười. Một đêm, Sâm Minh Mỹ ngồi trong xe, nhìn ngắm rất lâu, sắc mặt mỗi lúc một một tối.
“Tôi hiểu rồi…”
Hôm đó, Tracy ngẩn ngơ đứng ngoài cửa hiệu, ngây người nói với George:
“Diệp tiểu thư quả nhiên tài năng xuất chúng. Phong cách trang trí lạnh, cứng như thế giới của đàn ông, còn những chiếc váy xinh đẹp này đã hoàn toàn chinh phục làm điên đảo khí chất mạnh mẽ đàn ông đó. So với phong cách êm dịu đáng yêu, rõ ràng càng có sức lay động, cám dỗ mê hoặc, hơn nữa lại có gì tựa rung cảm cháy bỏng mà tinh tế không nói ra được, giống như… giống như…”
“Chinh phục.”
Xoay chiếc bút chì trong tay, George lẳng lặng tiếp lời:
“Thế giới dù băng lạnh đến đâu, cũng có thể bị vẻ đẹp của phụ nữ chinh phục. Thực ra trong máu thịt phụ nữ, luôn có khát vọng chinh phục. Hừ, chẳng trách cô ta ngang nhiên như vậy, ngang tàng không chút lo sợ. Chỉ riêng phần trang trí cửa hiệu, đích thực đã hơn đứt ‘Sâm’ mấy phần.”
Mỗi ngày, càng có nhiều khách muốn vào MK.
Thậm chí các quý bà, người đẹp mà người lái xe bê theo những chiếc hộp tinh xảo mang nhãn hiệu ‘Sâm’ vừa từ cửa hiệu của Sâm Minh Mỹ bước ra cũng không nén nổi tò mò, muốn vào ngắm nghía MK.
“Xin lỗi, xin quý khách hãy đưa giấy mời!”
Hai chàng bảo vệ to cao, đẹp trai của MK lại vô cùng lịch sự ngăn họ ở cửa.
“Rất xin lỗi, MK chỉ tiếp những quý khách có giấy mời.”
Nụ cười mỉm của chàng bảo vệ còn mê hồn hơn các minh tinh, khiến các quý bà, quý cô bị cự tuyệt mặc dù bực mình cũng không dám tỏ thái đọ bất nhã.