Đêm đã khuya, bữa tiệc chào mừng của phòng thiết kế cũng kết thúc. Đứng trước cửa nhà hàng, Diệp Anh vẫy tay tạm biệt các đồng nghiệp đã chếnh choáng say, chiếc Bentley màu đen dài rộng chầm chậm lượn sát đến bên cô. Khi lái xe mở cửa, một chiếc Porsche màu tím cũng đồng thời lướt đến trước mặt cô.
Cửa kính từ từ hạ xuống.
Người ngồi ghế sau sát cửa sổ là Sâm Minh Mỹ, nụ cười ưu nhã trên môi, vẫy tay với cô. Diệp Anh mỉm cười vẫy lại, mắt nhìn theo chiếc xe phóng ra xa.
Cửa kính từ từ nâng lên.
Trong chiếc Porsche, Sâm Minh Mỹ che miệng khẽ ngáp, nhắm mắt dựa vào người Việt Xán. Những ngón tay Việt Xán lơ đãng vuốt vai cô, lát sau, anh ngoái đầu, nhìn về sau qua lớp kính xe.
Trong màn đêm thoảng hơi sương.
Ánh đèn đường lờ mờ.
Đám người ồn ào đã giải tán hết, trước cửa nhà hàng chỉ còn một thanh niên đứng trực, không thấy người đó đâu nữa. Chiếc Bentley màu đen có lẽ đang trên đường về biệt thự nhà họ Tạ.
Cảnh vật lướt nhanh bên ngoài xe.
Loang loáng như ảo ảnh.
Việt Xán dần dần nhớ lại, những năm tháng thơ ấu ngông cuồng đó, anh từng hằng ngày ngồi chờ trước cổng trường nữ sinh. Đó là ngôi trường nữ sinh có chế độ quản lý hà khắc và máy móc, vẫn còn tuân thủ những quy định đã bị các trường khác bỏ từ lâu, cho nên số lượng học sinh ít dần, chỉ còn một vài học sinh nên bị các trường khác trong thành phố gọi đùa là đám “tu sĩ”.
…
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (77F1.XTGEM.COM)
Bởi cô gái học ở trường đó.
Vì thế ngày ngày anh đều chờ bên ngoài cổng trường, chỉ để nhìn thấy cô.
Những mong một thứ có thể bén rễ, nảy mầm.
Vốn chỉ muốn gặp lại cô, sau rồi lại muốn nhìn cô nhiều hơn, nên khi đến ngôi trường đó, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng cậu lại không thể chịu được thái độ hờ hững lạnh như băng của cô.
Vì thế khi thấy cô một lần nữa không thèm để ý đến cậu, mặt lạnh bước qua, cậu tức tối chộp cánh tay cô, đẩy vào bức tường đá trong ngõ, nghiến răng mà nói:
“Cô làm bộ gì chứ!”
Bị kẹp cứng giữa hai cánh tay cậu ta, mắt cô lạnh như nước giếng khơi giữa đêm hè, trắng đen nổi bật. Vẻ khinh khỉnh đó khiến cơn thịnh nộ của cậu bùng lên như lửa gặp gió. Đang không biết nên làm thế nào, cô lạnh lùng hỏi: “Anh định tỏ tình với tôi sao?”.
Cậu tức tối nghiến răng, nếu là con báo, cậu sẽ cắn ngay vào cổ cô ta để máu tươi phun ra. Rõ ràng người bị kẹp chặt, không thể cử động được là cô, nhưng tại sao người chịu cảnh thảm hại như bị lột trần trước đám đông lại là cậu!
“Thế thì sao!”
Cậu chỉ có thể dùng thái độ ngang ngược của mình để xua đi cảm giác nóng rần rật đến tận vành tai.
“Anh thích tôi bao nhiêu?”
Mặt cô ta vẫn thản nhiên, đôi tròng mắt đen thẳm lặng lẽ quan sát cậu.
“Tôi…”
Dưới bàn tay cậu lúc này là đôi vai mảnh, gầy hơi lạnh của cô. Cậu chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể vò nát nó, nhưng khoảnh khắc đó cậu chỉ còn nghe thấy tiếng máu đang sôi réo trong cơ thể mình.
“Anh có thể chết vì tôi không?”
Dường như câu hỏi đó đã được dùng để làm khó bao người. Tròng mắt cô đen thẳm lạnh lẽo, làn da trắng như tuyết cũng được phản chiếu lên bức tường đá thành một vệt hoang lạnh.
“Chỉ cần anh có thể chết vì tôi”, cậu thô bạo hôn cô, ép cô vào tường đá lạnh. Đó là nụ hôn đầu đời của cậu, hơi vụng về lóng ngóng, chỉ biết ép môi vào bờ môi hơi lạnh của cô. Nhưng bản năng thôi thúc khiến cái hôn nóng dần, nóng dần, rồi bỏng ran, cậu dữ dằn nói bên môi cô: “Thế thì, tôi cũng có thể vì em”.
…
…
Màn đêm như sương mù.
Sâm Minh Mỹ ngủ gục trên vai anh. Việt Xán nhẹ nhàng giơ tay, hạ tấm kính cửa sổ. Bất chợt gió lạnh tràn vào khiến Sâm Minh Mỹ hơi co người, anh nhìn ra màn đêm đen như sương mù bên ngoài.
Vậy thì, tôi cũng có thể vì em.
Trong chiếc xe Porsche, Việt Xán hít một hơi dài, khẽ nhếnh mép.
Mặc dù lúc tắm đã thay quần áo nhưng Tạ Bình vẫn ngửi thấy mùi rượu từ người Diệp Anh. Ánh mắt không hài lòng nhìn, mà bảo với cô rằng, một tiếng trước Việt Tuyên lại lên cơn đau khiến người co giật, anh ấy vừa bình phục nên giờ ngủ thiếp đi rồi.
Trong phòng ánh lên một ngọn đèn nhỏ.
Sau khi Tạ Bình rời khỏi, Diệp Anh ngồi bên mép giường Việt Tuyên, lặng lẽ ngắm anh. Ngũ quan thanh tú rõ nét, hàng mi khép hờ, làn da xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, cứ nhìn anh như vậy, luôn khiến tâm trạng cô có thể trở nên ôn hòa và tĩnh lặng.
Cửa sổ bị che kín bằng những tấm ván gỗ, ánh sáng chỉ có thể lọt qua các kẽ hở, những hạt bụi li ti bay lượn trong tia sáng đó. Cô bò đến bên cửa phòng đã bị khóa, ra sức kêu gào, gắng sức đẩy thật mạnh, máu tươi trào ra dưới ngón tay, cổ họng khô nẻ, nhưng…
Không một tiếng động.
Im lìm như một cảnh phim câm.
Cô xông đến trước cửa sổ khép chặt, dùng những ngón tay đầy máu lay tấm ván cửa, móng tay đau rụng rời, ánh sáng vừa rồi đột nhiên biến thành màu đêm đen đặc. Nhưng cô sắp thoát ra được, cô biết, cô có thể thoát ra, có người ở bên ngoài đang đợi để cứu cô.
Máu tươi phun ra.
Cuối cùng đã dỡ hết những tấm ván cửa.
Bên ngoài cửa sổ, từng vạt lớn tường vi nở rộ. Đó là tường vi đêm đầu tiên, đẹp đến mức khiến cô thoáng giật mình, khiến trái tim cô xao động, run run. Đột nhiên nhớ ra, như mình đã quên điều gì đó, nỗi sợ hãi chụp lấy toàn thân, cô quay phắt đầu lại, bỗng nhìn thấy một vũng máu lớn.
Mẹ.
Mẹ đang nằm trong vũng máu.
Mà ngoài cửa sổ, không có ai đến cứu cô, cũng chẳng có bất kỳ bông tường vi nào hết, chỉ là máu đỏ, là một vực thẳm chứa đầy máu đỏ như đang đợi dìm cô xuống.
“Không thoát được đâu.”
Trong vũng máu, người mẹ đã chết bỗng từ từ mở mắt, nói với cô:
“Mày hại chết nó, mày không thoát được đâu. Diệp Anh, người mày đầy tội lỗi, đừng trách ai, chỉ có mày là đứa đáng bị nguyền rủa…”
Kinh hoàng!
Ngực phun đầy máu, ngập đất ngập trời, hơi thở hổn hển, máu đông nhớp nhúa ngột ngạt, lồng ngực căng phồng như rơi xuống vực thẳm. Cô sợ hãi, giãy giụa, không phải, không phải, cô muốn khóc, cô nắm chặt tay mẹ, không phải…
A!
Diệp Anh kinh hãi sực tỉnh.
Mồ hồi chảy ròng ròng trên cổ, hơi thở hổn hển, cô chợt nhận ra mình đang nắm chặt tay Việt Tuyên. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Việt Tuyên đã thức, đang lặng lẽ nhìn cô.
“Có lẽ em bị ngoẹo cổ, vừa gặp ác mộng.”
Cô cười cười, nói lời xin lỗi, rồi đặt tay anh vào trong tấm chăn mỏng. Nhìn thấy mắt anh không có vẻ buồn ngủ, cô mang đến một cốc nước, nói:
“Anh uống chút nước không?”
“… Được.”
Ngồi dậy uống mấy ngụm nước, Việt Tuyên hỏi:
“Buổi tiệc có vui không?’
“À, cũng vậy thôi”, cô đưa cốc nước, cười vơ vẩn, “Em uống chút rượu, Tạ Bình ngửi thấy mùi rượu hình như không hài lòng lắm”.
Môi Việt Tuyên hơi nhếch.
“Anh cười phải không?”, Diệp Anh kinh ngạc ghé lại gần, “Thật khó thấy. Mà anh cười rất đẹp, chẳng trách tiết kiệm nụ cười thế”.
Nhìn cô cố tình pha trò như trẻ con, môi anh lại nhếch lên, giơ tay nắm lấy tay cô.
Lúc này Diệp Anh thực sự sửng sốt.
“A Anh.”
Đây là lần đầu tiên Việt Tuyên gọi tên cô, giọng êm đềm như ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy cô ngây người, anh thở nhẹ một hơi, nói:
“A Anh, sao không về giường của cô mà ngủ?”
“Giường của em?”, Diệp Anh ngoái đầu nhìn chiếc giường mới kê thêm trong phòng. “Nó cách xa quá, cứ gục xuống giường anh thế này, có thể nghe thấy hơi thở của anh, em sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cô sẽ gặp ác mộng.”
“Chỉ hơi bị ngoẹo cổ thôi mà”, cô giải thích.
Việt Tuyên lắc đầu.
“A! Thực ra em có cách này”, mắt cô bỗng sáng lên, “Nếu anh đồng ý thì để em ngủ cùng giường với anh, như vậy em sẽ ngủ ngon hơn, lại không bị ngoẹo cổ nữa”.
“Thế nào, cách hay đấy chứ!”
Nhìn người anh cứng đờ, cô được đà lấn tới, sóng mắt lóng lánh, nụ cười gian giảo nài nỉ:
“Thôi nào, Nhị thiếu gia, cho em ngủ cùng giường với anh đi, được không?”
Đêm khuya.
Ánh trăng tĩnh lặng.
Tường vi hồng phấn ngoài cửa sổ nhuốm sương đêm.
“Được.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Việt Tuyên, Diệp Anh cơ hồ không dám tin vào tai mình. Mãi đến khi cô đã thực sự nằm bên anh, cùng gối chiếc gối dài của anh, cùng đắp tấm chăn mỏng với anh, cảm nhận được hơi ấm từ anh, lắng nghe được hơi thở của anh…
“Tại sao?”
Xoay người lại, nhìn khuôn mặt Việt Tuyên trên chiếc gối trắng muốt chỉ cách mặt mình một hơi thở, Diệp Anh băn khoăn. Từ trước đến giờ anh luôn trầm tư xa cách, sao đột nhiên lại cho phép cô đến gần như thế.
“Đã nghĩ thông một số chuyện.”
Việt Tuyên lặng lẽ nói, hàng mi đen che khuất ánh mắt anh.
“A! Tốt quá!”, cô cười khe khẽ, ôm cánh tay anh, ghé mặt lại gần, “Có nghĩa là, anh đã quyết định chấp nhận em phải không?”.
Việt Tuyên “Ừ” một tiếng.
“Vậy ngày mai đổi cái giường rộng hơn nhé”, cô nhắm mắt, khẽ khàng dựa vào cánh tay anh, thầm thì “Em sợ là em sẽ chen phần giường của anh”.
* * *
Lão thái gia từ Thụy Sỹ về nước là một sự kiện lớn của Tạ thị.
Mấy năm trước, Lão thái gia đã trao công việc của tập đoàn cho Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia. Đại thiếu gia đảm nhiệm chức tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, Nhị thiếu gia tạm thời giữ cương vị chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, còn ông ẩn cư ở nước ngoài như con chim hạc hoang dã. Nhưng sau khi Nhị thiếu gia bị tai nạn, việc phân định quyền lực của tập đoàn có một số thay đổi.
Mảng thời trang vốn do Nhị thiếu gia điều hành đã do Đại thiếu gia tiếp quản, lại thêm Sâm Minh Mỹ được Lão thái gia rất mực sủng ái cũng quay sang đầu quân cho Đại thiếu gia, vì vậy Đại thiếu gia trong thời gian ngắn đã nắm quyền độc tôn. Cuộc tranh đấu giữa Tạ Hoa Lăng và Đại thiếu gia cũng ngày càng quyết liệt.
Nội bộ tập đoàn đua nhau dự đoán, chuyến về nước lần này của Lão thái gia sẽ có ảnh hưởng lớn đến việc phân bổ quyền lực trong nội bộ gia tộc.
Sáng thứ Hai.
Trong cuộc họp thường lệ của phòng thiết kế, Sâm Minh Mỹ tuyên bố, tập đoàn quyết định tiến quân vào thị trường thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ và chính thức đi vào lĩnh vực mũi nhọn của giới thời trang cao cấp.
Các nhà thiết kế vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi.
Đây là dự án mà họ hy vọng từ lâu.
Thời trang cao cấp dành cho nữ vốn là lĩnh vực đỉnh cao của thị trường thiết kế thời trang, những bộ trang phục sang trọng hoàn mỹ độc nhất vô nhị sẽ không sản xuất hàng loạt theo kiểu công nghiệp mà được may đo riêng cho mỗi quý bà. Có thể thoải mái sử dụng những phụ trang quý hiếm, sang trọng và đắt tiền như tơ lụa, thạch anh, kim cương, ngọc trai. Việc đó sẽ khiến các nhà thiết kế có thể phát huy tài năng sáng tạo và trí tưởng tượng của mình, khiến họ có cơ hội đứng trên bục chữ T để giới thiệu tác phẩm trước công chúng.
“Hiện nay, thị trường trong nước đã có các hãng thiết kế thời trang cao cấp dành cho nữ có tiếng như Giang Nam Xuân, Aly’s, Phong Cách, T&P”, Sâm Minh Mỹ lật tập tài liệu trong tay, “N