i ông, vậy hai ta ra ngoài đánh một trận đi! Ông nhường cháu ba chiêu được chưa?”
Ai cần ông nhường!
“Có điều, nhường ba chiêu xong cháu chỉ được đánh ông mười chiêu thôi!”
“…” Mười chiêu đủ à?!
“Rốt cuộc cháu định xử lý vợ cháu thế nào hả?! Coi như ông trẻ đã kiểm nghiệm giúp cháu rồi, nàng là người rất tốt. Thật mà! Hơn nữa, nàng tuyệt đối không hồng hạnh vượt tường, đều do ông đơn phương thôi! Mà ông cam đoan sau này nàng tuyệt đối sẽ không hồng hạnh vượt tường. Ông đứng ngoài tường canh chừng giùm cháu, nếu nàng dám vượt, ông sẽ báo cho cháu ngay!” Thấy sắc mặt hắn hơi hòa hoãn, Triển Dịch Chi lại vội vàng lấy lòng.
Nhìn bộ dạng thề non hẹn biển của hắn ta, Tống Thế An muốn hộc máu. Người phụ nữ của hắn, cần hắn ta cam đoan làm gì?! Hắn ta đứng ngoài tường canh chừng giùm à? Còn không đẩy sập tường hay sao!!!
Trong tất cả đàn ông trong thiên hạ, người hắn lo lắng nhất chính là hắn ta ấy! Đừng tưởng rằng hắn không nhận ra trong mấy lời giải thích của hắn đầy vẻ không nỡ và nuối tiếc nhé!!!
Có điều, xử lý nàng thế nào nhỉ?
Qua một trận ầm ĩ như vậy, lại nghe Triển Dịch Chi giải thích một phen, thật ra Tống Thế An cũng đã hiểu đại khái, biết mình có chỗ hiểu lầm Tô Đường. Nhưng hiểu lầm là hiểu lầm chuyện vượt tường, còn chuyện lừa hắn mở tiệm ở bên ngoài lại là chuyện đã rồi, vì thế, cơn tức giận của hắn cũng chưa tiêu hẳn! Hơn nữa, hơi một chút là nàng lại nói bỏ hắn bỏ hắn treo trên miệng, cũng thực sự khiến hắn rất giận! Vì vậy, nhìn tờ giấy trắng trên bàn, Tống Thế An nghĩ tạm thời cứ cấm túc nàng vài ngày, lạnh lùng với nàng đã!
Tóm lại, không thể để nàng muốn làm gì thì làm được!
Triển Dịch Chi thấy hắn ngồi nửa ngày không lên tiếng, nghĩ hắn đang thầm đấu tranh trong lòng, lại áp tới nói: “Chắc cháu cảm thấy thật sự rất khó chịu, hay là… ông nghĩ…”
“Ông đừng nghĩ!” Tống Thế An nhìn ánh sáng toát ra trong đáy mắt hắn ta, lập tức ngắt lời. Còn muốn chờ hắn bỏ vợ rồi cưới nàng sao?! Hắn ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao?!
Triển Dịch Chi thấy bị hiểu lầm, đen mặt nói: “Ông chỉ định nói là nếu cháu thực sự tức giận thì cứ đánh ông hai cái thôi. Cháu xem cháu nghĩ đi đâu vậy! Người ta nói vợ bạn không được ngó, huống chi còn là cháu dâu của ông, cách xa đến hai cấp đấy! Thể diện của ông vứt cả vào trong bụng mẹ rồi, làm gì còn dư thừa mà để mất nữa!” Nếu để mấy người ngang hàng và hậu bối trong dòng họ biết được, hắn ta còn không bị cười chết sao? Đương nhiên, để cha mà biết được, ông ấy sẽ bị tức đến chết mất!
Thấy hắn ta nói vậy, Tống Thế An mới hơi buông lỏng lòng mình, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Ông cứ về trước đi, chuyện của ta ở đây ông đừng quan tâm!”
“Vậy cháu phải hứa với ông, sẽ không làm gì vợ cháu nhé!” Triển Dịch Chi rất lo lắng.
“Ừ!” Tống Thế An tức giận đáp, vì sao hắn ta còn quan tâm đến nàng như vậy?!
Triển Dịch Chi nhận được lời hứa, rốt cuộc cũng vừa lòng, lảm nhảm vài câu nữa rồi cáo từ. Nhưng đến lúc ra bên ngoài, nhìn bầu trời rực nắng, đột nhiên lòng lại thấy bi thương —
Hu hu hu, hắn ta mất công mất sức dàn xếp mọi chuyện, cuối cùng cũng an ủi được người ta, nhưng hiện giờ ai sẽ tới an ủi hắn ta đây!
Hắn ta mới là người đáng thương nhất mà!!!
Đóa hoa đào đầu tiên trong cuộc đời, còn chưa kịp nở đã héo rũ!!!
Hu hu hu, thôi thì sang viện Phúc Thụy nghe vị tỷ tỷ già tụng kinh niệm Phật thôi! Thầy bói gì gì đó, toàn lừa người ta cả!!!
Tô huynh, ta nguyện dùng sự hy sinh của mình, để tác thành cho sự kiên trung của nàng, ôi — cánh cửa!!!
— Triển Dịch Chi vừa liên tục quay đầu vừa ca thán, kết quả là lại đập đầu vào cánh cửa…
Lại nói đến Tô Đường ngủ một giấc đến tận tối mịt, ăn uống qua loa, tắm rửa một cái định ngủ tiếp, nhưng chờ mãi không thấy Tống Thế An về ngủ, không khỏi xoa cằm cân nhắc — hắn đi đâu nhỉ? Chẹp, muốn hỏi mà cũng ngại hỏi!
Thược Dược thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi nô tỳ ở ngoài về thấy tướng quân ở thư phòng.”
“À.” Tô Đường nghe vậy, vừa cảm thấy Thược Dược đúng là báu vật, tâm trạng lại cảm thấy phức tạp hơn — hừ hừ, giỏi thì chàng đừng có về ngủ!
Chờ đến khi Tô Đường phát hiện Tống Thế An thực sự rất giỏi, thì đêm cũng đã khuya, nàng lại không ngủ được…