Thiếu Hạo đã hứa với Hoàng Đế sẽ cùng Hiên Viên đối phó Xi Vưu, đổi lại Hoàng Đế sẽ không tiếp tay cho Trung Dung ở mạn Tây Nam tự lập làm vua. Hiện giờ chính là lúc Thiếu Hạo thực hiện lời hứa.
Mấy ngày sau, Hiên Viên Bạt và Ứng Long đang bàn việc trong trướng, bỗng thị vệ dẫn theo một người vén rèm bước vào, kẻ vừa tới từ đầu đến chân đều mặc đồ trắng, chính là phục sức của Cao Tân vương tộc. Hiên Viên Bạt thoáng cau mày, lẽ nào Thiếu Hạo chỉ phái một người này đến thôi ư? Ứng Long cũng ngấm ngầm thở dài thất vọng, từ trên người kẻ mới đến, y chẳng cảm thấy linh lực mạnh mẽ gì cả.
Người đó thưa với Hiên Viên Bạt: “Tại hạ Tử Thần, phụng mệnh bệ hạ tới đây có chuyện muốn nói riêng với vương cơ.”
Hiên Viên Bạt lạnh nhạt: “Ngươi tới đây là để trợ giúp Ứng Long tướng quân, mọi sự cứ nghe theo tướng quân điều khiển.”
Hình như kẻ đó lặng lẽ thở dài, dung mạo y đột ngột biến đổi, ngũ quan đoan chính, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô chừng, đứng nguyên tại chỗ mà đã toát lên khí độ bất phàm, không giận mà uy.
Chính là Cao Tân Thiếu Hạo!
Ứng Long kinh ngạc, lập tức đứng phắt dậy, cuống quýt hành lễ.
Thiếu Hạo chỉ bình thản hỏi: “Tướng quân thấy ta có thể trợ giúp được chăng?”
Ứng Long ghe hỏi gật đầu lia lịa. Tuy người trên đại hoang Cộng Công là Thủy thần, nhưng trong mắt Ứng Long, Thiếu Hạo mới là kẻ ngự thủy giỏi nhất thiên hạ, có điều Thiếu Hạo quá nổi danh ở những phương diện khác, nên người đời đã quên khuấy mất rằng, y cũng tu luyện thủy linh.
Hiên Viên Bạt nhìn xoáy vào Thiếu Hạo: “Bệ hạ không bận công vụ trong nước ư?”
“Trung Dung cũng không phải là đại họa gì, chẳng qua ta không muốn giết hại lẫn nhau, tiêu hao binh lực để Hoàng Đế rung đùi ngồi hưởng lợi, nên mới tốn chút thời gian thu phục quân đội của hắn đó thôi. Hiện giờ Xi Vưu mới là mối họa lớn nhất, nếu hắn còn thắng thêm một trận nữa, ắt Cao Tân nguy mất.”
“Đa tạ bệ hạ đích thân tới tận nơi trợ giúp, có điều đây là doanh trại Hiên Viên, tuy bệ hạ là quốc vương Cao Tân, nhưng cũng phải tuân theo quân lệnh.”
“Ta nói rồi đấy thôi, ta tên Tử Thần, phụng mệnh bệ hạ tới đây, mọi sự xin nghe vương cơ điều khiển.”
“Ứng Long sẽ trao đổi với ngươi, ngươi cứ nghe lệnh y là được.” Hiên Viên Bạt đứng dậy toan đi.
“A Hành.” Thiếu Hạo giơ tay nắm lấy nàng kéo lại.
“Mạt tướng sực nhớ ra mình còn có việc chưa làm.” Ứng Long lập tức cúi đầu, rảo chân bước ra ngoài.
“A Hành.” Thiếu Hạo chẳng biết nói gì, nhưng cứ một mực nắm lấy A Hành không buông.
A Hành rút ra một tấm khăn lụa, bên trên đầy chữ viết bằng máu: “Bệ hạ mô phỏng nét chữ của ta, gọi Xi Vưu tới Tuân sơn cứu ta và Tứ ca ư?”
Thiếu Hạo nhìn những hàng chữ giàn giụa máu kia, bất giác lại đưa mắt về phía ngón tay út bị cắt cụt của nàng, thân mình khẽ run lên.
Thấy y không phủ nhận, A Hành mỉm cười: “Cảm ơn bệ hạ. Thực ra, ta đâu còn oán hận bệ hạ nữa. Nói cho cùng, bệ hạ cũng chẳng phải Đại ca ta, ta cầu bệ hạ cứu Tứ ca, đúng là đã làm khó bệ hạ rồi.”
“Ta đã thề sẽ săn sóc nàng và Xương Ý, là ta không giữ trọn được lời thề với Thanh Dương, nàng oán hận ta cũng phải.”
A Hành thở dài, “Thuở còn thiên thiếu, chúng ta cứ ngỡ rằng chỉ cần mình muốn thì chuyện gì cũng có thể làm được. Về sau mới biết, chúng ta không thể nào giũ bỏ được gia tộc và xuất thân của mình. Bệ hạ là Cao Tân Thiếu Hạo, nhưng chẳng thể cứu nổi người mà mình muốn cứu, ta là Hiên Viên Bạt, nên người ta không muốn giết mà vẫn không thể không giết. Có những chuyện thực lòng rất muốn làm, nhưng chẳng thể không làm. Đến ta còn như thế, nữa là bệ hạ, những chuyên bệ hạ không thể làm, hay không thể không làm, hẳn còn nhiều hơn ta.”
Xưa nay Thiếu Hạo chỉ mong A Hành lượng thứ, vậy mà đến hôm nay, khi A Hành đã cảm thông và thấu hiểu cho nỗi khổ của y, y lại chẳng hề thấy vui mừng, ngược lại càng thêm bi ai chồng chất. Thanh Dương và y đều muốn bảo vệ A Hành, để nàng không trở nên như bọn họ, nhưng cuối cùng, A Hành vẫn trở thành một người như họ. Nếu Thanh Dương còn sống, trông thấy A Hành vận khôi giáp, cầm kiếm xông trận, hô hào thiên quân vạn mã, chẳng hiểu sẽ đau đớn đến nhường nào.
Bọn họ bảo hộ được cho cả thiên hạ, nhưng lại không thể che chở nổi người thân cận nhất bên mình!
“A Hành…”
Khóe mắt nét mày A Hành toát lên vẻ mệt mỏi khôn cùng, nàng cúi mặt nhìn xuống tay Thiếu Hạo: “Buông tay đi, tuy ta không còn hận bệ hạ nữa, nhưng chúng ta cũng chẳng thể quay về được ngày xưa đâu. Chính vì quá hiểu bệ hạ, nên ta biết rõ chúng ta vĩnh viễn không thể làm bằng hữu được, ai bảo bệ hạ là Cao Tân Thiếu Hạo, còn ta lại là Hiên Viên Bạt!”
Thiếu Hạo lạnh buốt cả cõi lòng, toàn thân rời rã, bàn tay từ từ thõng xuống.
A Hành vén rèm lên, đi thẳng.
Đêm đã khuya, trừ những binh sĩ đi tuần, còn lại mọi người đều chìm trong giấc ngủ.
A Hành dẫn theo A Tệ đi khảo sát thực địa, trên sườn núi lác đác mấy ngôi nhà hoang, có lẽ chủ nhân đã bỏ mình trong chiến hỏa, hoặc chạy nạn từ lâu, bỏ lại vườn không nhà trống. A Hành lại gần, trông thấy cội đào trong sân đã nở hoa rực rỡ, những đóa hoa đào rung rinh đùa trước gió xuân, chỉ không biết người trồng giờ đã nơi đâu?
Thì ra, thấm thoát đã đến mùa hoa đào tự lúc nào, Ký Châu cách Cửu Lê không xa, hẳn hoa đào ở Cửu Lê cũng đang nở rộ, chẳng hiểu có còn rực rỡ như năm cũ?
A Hành chợt nảy ra một ý, bèn bảo A Tệ: “Chúng ta đi Cửu Lê.”
Cả thôn bản vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng mới bắt gặp vài ba thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đang thẫn thờ ngồi trên hiên nhà, chẳng một ai đi dự tết Khiêu Hoa.
A Hành tiến vào sơn cốc, thấy hoa đào đã nở đầy sườn núi, nhưng lời ca tiếng hát bặt tăm. Nàng ngỡ ngàng không hiểu, những thiếu niên thiếu nữ ấy đi đâu cả rồi? Chẳng phải vào ngày này, họ vẫn vây quanh đống lửa, ca hát tỏ tình ư?
Chợt nghe tiếng ca văng vẳng đưa lại, A Hành bèn lần theo giọng ca mà tìm tới.
“Canh một em thổi tắt đèn
Lên giường nằm đợi chàng tìm đến thăm
Canh hai đảy cửa ngắm trăng
Chong chong mắt ngóng mà không thấy chàng
Canh ba xé rách trướng màn
Cởi bỏ quần áo chẳng mang thứ gì
Canh tư kẹt cửa ngoài kia
Vội vàng xuống đón chàng thì ở đâu
Canh năm gió mát đầy lầu
Chờ suốt đêm trắng nào đâu thấy chàng
Chỉ mong chàng ở chiến trường
Mau đánh thắng trận, giong cương quay về.”
Người đang ngồi dưới gốc đào cao giọng hát hóa ra là một phụ nữ tóc mai bạc trắng. Trông thấy A Hành, chị ta cười: “Cô là người nơi khác tới xem tết Khiêu Hoa của chúng tôi ư? Mấy năm nữa cô hẵng tới, hiện giờ đàn ông đều ra trận cả rồi, mấy năm nữa mới về.”
A Hành dè dặt hỏi: “Chị đợi tình lang bao năm rồi?”
“Mười sáu năm.”
A Hành lặng người đi. Những thi thể vô danh phơi đầy đồng hoang kia, có lẽ đã bị mưa gió dòi bọ róc rỉa chỉ còn trơ xương trắng, nhưng trong lòng những người con gái, họ vẫn là tình lang rất mực thương yêu. Tháng tháng năm năm, năm năm tháng tháng, những người con gái ấy đã đợi đến bạc cả tóc mai, còn những nắm xương khô kia vẫn phơi đầy nội cỏ, dãi nắng dầm mưa, mặc cho vó ngựa giày xéo.
Bắt gặp ánh mắt xót xa của A Hành, người phụ nữ bỗng quát lên: “Chàng sẽ về! Chàng nhất định sẽ về mà…” Càng về sau, giọng chị ta càng nhỏ lại, dần dần chuyển thành lẩm nhẩm một mình: “Chiến tranh sẽ kết thúc, nhất định sẽ kết thúc thôi! Cuộc chiến giữa Thần Nông và Hiên Viên sắp kết thúc rồi, chàng nhất định sẽ về…”
A Hành chợt lạnh buốt cõi lòng, thì ra, chốn đào nguyên ngoài cõi thế này trở nên tiêu điều hoang vu như vậy đều là do bọn họ! Đối với bách tính hai tộc, ai thắng ai thua cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng nhất là chiến tranh mau mau kết thúc, để dân chúng được an cư lạc nghiệp.
Nàng nghiêm trang hứa với chị ta: “Phải rồi, chiến tranh nhất định sẽ kết thúc thôi.”
A Hành băng qua rừng đào, đi thẳng ra sau núi, tế đài trắng toát vẫn sừng sững giữa rừng hoa.
Cỏ xanh mơn mởn, cánh đào tả tơi, A Hành bước lên thềm đá thẳng tới tế đài, dưới chân dày đặc những cánh hoa rơi. Thấy một chiếc chuông gió bằng xương thú nằm chơ vơ dưới đất, nàng liền cúi xuống nhặt lấy, treo lại lên mái hiên.
Khẽ rung chuông, những âm thanh tinh tang êm ái lại vang lên.
Sáu mươi năm đằng đẵng trên Ngọc sơn cũng trôi qua trong những tiếng tinh tang thế này, rõ ràng đã động lòng, nhưng lại thà chết không thừa nhận; để hắn lại bản Xi Vưu, dứt áo ra đi trong những tiếng tinh tang thế này; sống giữa bản Đức Ngõa cách đó không xa, rõ ràng vẫn canh cánh lo cho hắn, nhưng lại không chịu đối diện với lòng mình…
Tinh tang tinh tang, tinh tinh tang tang…
Tiếng chuông vẫn thế, mà thấm thoát đã mấy trăm năm. Dung nhan nàng vẫn như xưa, nhưng cõi lòng đã già cỗi mệt nhoài rồi.
A Hành đứng lặng hồi lâu, vừa định quay về, chợt trong khoảnh khắc ngoảnh đầu, nàng bỗng thấy cả đất trời như ngưng đọng lại…
Giữa ngợp trời hoa bay, Xi Vưu một thân áo đỏ như máu đang đứng giữa rừng đào bên dưới tế đài, lặng lẽ đợi nàng, tựa hồ một ngọn núi sừng sững, mãi mãi không bao giờ thay đổi, trước kia là thế, bây giờ cũng thế, sau này vẫn như thế.
Xi Vưu cười rạng rỡ, dang tay ra với nàng, A Hành cũng nhoẻn cười theo, chạy xuống tế đài, băng qua cả trời hoa bay lả tả, hướng về phía Xi Vưu.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, cả hai nhìn nhau cười.
Sao sáng đầy trời, hoa như gấm đoạn, đều không sánh được với nụ cười chếnh choáng gió xuân, ngây ngất sông núi của hai người
Xi Vưu dắt tay A Hành chầm chậm xuyên qua rừng đào, đi về phía căn nhà sàn của họ.
Giậu trúc trước nhà vẫn ngay ngắn thẳng lối, bên trên nở đầy tường vi đỏ thắm, sơn trà trắng muốt, khiên ngưu xanh biếc, đỗ quyên vàng rực… Hồ lô và mướp đã bắt đầu leo lên chiếc giàn bắc ngay giữa mảnh sân. Thùng gỗ nằm lăn lóc trên bệ đá cạnh giếng, nước chảy ra thành vũng, ướt đẫm cả khoảnh đất bên dưới, mấy chú chim nhỏ đang đứng châu đầu uống nước trong vũng, trông thấy người cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn ngẩng cổ gù gù.
Vén bức màn bích loa lên, mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy, sạch sẽ ngăn nắp. Tấm rèm lụa thiên thanh bên cửa sổ như sắc trời xanh biếc sau mưa, hoa đào đỏ thắm bên ngoài ánh lên song sa, chẳng khác nào một bức tranh lụa tuyệt mỹ.
A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, lòng bỗng nghe nghẹn ứ, bấy nhiêu năm nay, hắn đã trông nom ngôi nhà này chu đáo biết bao.
Xi Vưu mỉm cười ôm lấy A Hành, hôn lên trán nàng.
Trúc phượng vĩ rì rào, hoa đào bay lất phất, hai người ngồi tựa vai nhau, hút Ca tửu chung một cần trúc, hệt như mấy trăm năm trước.
Hai người đều không nói một lời, như sợ trò chuyện cũng làm lãng phí thời gian vậy, họ chỉ đắm đuối nhìn sâu vào mắt nhau không nỡ rời, tựa hồ trong nháy mắt nữa thôi, tất cả sẽ tan thành tro bụi.
A Hành đưa tay cởi áo Xi Vưu, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng, không hề cử động, thỉnh thoảng mới nhấc tay lên phối hợp cùng nàng. Đợi toàn bộ quần áo trên người đã được cởi bỏ hết, hắn mới đẩy nàng ngã ra, nghiêng người cầm cần rượu từ từ khều áo nàng từng chút, cần trúc mỗi lúc một chênh chao, rượu vương ra cả người A Hành, Xi Vưu bèn cúi xuống, hôn lên những ngấn rượu loang.
Rên rỉ, quấn quýt, triền miên. Trong gian nhà nho nhỏ nà