i!” Tôi tháo kính, vừa thở hổn hển vừa nói: “Em ở đây đợi anh”.
“Đừng nói mớ, em mau đứng dậy đi, chúng ta cùng đi tiếp”.
Tôi không muốn vùng vẫy thêm nữa, tôi thật sự có ý định bỏ cuộc. Khí lạnh đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể tôi, khiến da trên người tôi căng cứng và trở nên mẫn cảm vô cùng. Tôi cảm thấy tôi như đang nằm trên một tấm thảm đầy kim châm, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau buốt.
Tôi duỗi thẳng chân tay: “Em mệt quá rồi, chẳng muốn động đậy một chút nào”.
Lời nói vừa dứt má tôi bị tát mạnh một cái, nhưng tôi không cảm thấy đau mà chỉ có tê liệt.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Tôn Gia Ngộ nổi điên, đôi mắt anh như phóng ra tia lửa, anh cất cao giọng mắng tôi: “Mẹ nó, em gắng gượng thêm một chút nữa có được không?”
Tôi giả bộ không nghe thấy, người vẫn không hề nhúc nhích.
Tôn Gia Ngộ túm cổ áo tôi và lôi tôi dậy: “Mau đứng lên đi”
“Anh đi đi!” Tôi khổ sở van nài: “Anh cứ đi một mình, khi nào tìm thấy người thì quay lại đây đón em, nếu không hai chúng ta sẽ chết đấy”.
Tôn Gia Ngộ nhìn tôi một lát, anh thở dài, ánh mắt mềm dịu hẳn. Sau đó anh rút găng tay lục túi lấy thứ gì đó bóc vỏ rồi nhét vào miệng tôi: “Em ăn đi, nghe lời anh, hãy cắn răng cố gắng đi tiếp”.
Đây là miếng chocolate cuối cùng của chúng tôi, nó có thể dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp.
Tôi ngậm chặt môi lắc đầu.
Tôn Gia Ngộ quỳ xuống, gạt mái tóc lòa xòa trước mặt tôi: “Triệu Mai, em hãy nghĩ cho bố mẹ em, họ chỉ có một mình em”.
Gương mặt anh phờ phạc và trắng bệch đến mức tôi không dám nhìn. Từ anh tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng thảm thương của mình.
Nhớ đến cảnh bố mẹ tiễn tôi ở sân bay Bắc Kinh, tim tôi đột nhiên nhói đau. Cuối cùng tôi cũng mở miệng nhai miếng chocolate, nó như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người tôi.
Tôi đã tìm thấy chút sức lực, thế là tôi đưa tay về phía Tôn Gia Ngộ và cố gắng đứng lên.
Nhất định tôi phải sống, dù đối mặt với tình cảnh thế nào tôi cũng phải nghĩ cách bảo toàn mạng sống. Tôi không muốn trở thành một xác chết bị tuyết chôn vùi, đến khi mùa xuân ấm áp mới được phát hiện. Tôi không thể khiến bố mẹ tôi đau lòng, bố mẹ già tóc bạc khóc con đầu xanh là chuyện tàn khốc nhất trên thế gian này.
Tôn Gia Ngộ nói anh sẽ đưa tôi đi nước Áo, tôi phải sống đến ngày đó. Còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ trên đời tôi chưa được hưởng thụ. Tôi thật sự không cam tâm rời bỏ thế giới.
Đầu gối tôi vẫn đau buốt, hai chân mềm nhũn không đứng vững. Tôn Gia Ngộ quỳ xuống xoa bóp đầu gối tôi, anh nói nhỏ: “Ngoan, em hãy cố gắng thêm một lúc nữa, chúng ta đã đi nửa đường rồi, sẽ đến đích ngay thôi”.
Tôi muốn cười nhưng không cười nổi. Lời nói của anh giống hệt lời dỗ dành của ba tôi lúc tôi còn nhỏ bị ngã bươu đầu.
Chúng tôi tiếp tục lên đường, một lúc sau chúng tôi bắt gặp một sườn dốc bốn mươi nhăm độ. Do ánh mặt trời chiếu xuống nên tuyết trên bề mặt tan chảy khiến đường rất trơn, rất khó tìm điểm cố định chân.
Tôn Gia Ngộ nhích từng tý một, anh đứng ở bên dưới, giơ tay về phía tôi: “Mau xuống đây, đừng sợ, anh ở dưới đỡ em”.
Tôi quan sát kỹ lưỡng địa thế rồi định tụt xuống dốc.
Nào ngờ dưới tuyết có một tảng đá khiến tôi bị vấp ở giữa chừng. Tôi liền bị mất thăng bằng, loạng choạng lao về phía trước vài bước. Trong lúc mơ hồ tôi phảng phất nghe thấy Tôn Gia Ngộ hét lớn “Triệu Mai”. Nhưng không kịp nữa, tôi mất đà lao xuống một cái hố tuyết cách chân dốc không xa.
Theo bản năng, tôi giơ hai tay lên cao và hét lớn: “Cứu mạng…”.
Tuyết xốp ở dưới hố lập tức chôn vùi người tôi, hoa tuyết lạnh buốt từ bốn bề ập tới, chặn cả tiếng nói của tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng thân thể vẫn cứ tụt xuống dưới. Tuyết đè nặng đến mức phổi của tôi thiếu oxy khiến tôi gần như ngừng thở, trước mắt tối đen. Trong lòng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, nhưng theo bản năng sinh tồn, hai tay tôi vẫn không ngừng khua khua trên đỉnh đầu. Đột nhiên tay tôi túm phải vật gì đó, tôi cắn răng nắm chặt.
Tôi không nhớ tôi đã làm gì để thoát khỏi hố tuyết. Trong cơn mê man tôi chỉ nhớ, đột nhiên tôi thấy dễ thở hẳn rồi tôi ra sức leo lên theo một lực kéo tay tôi. Đến khi tuyết chỉ tới đầu gối tôi mới dừng lại.
Khi tỉnh lại từ trong trạng thái mê man, tôi phát hiện mình đang nằm trên tuyết, chân tay tê liệt.
Tôn Gia Ngộ nằm gục trên ngực tôi không động đậy, hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt không còn một chút sinh khí.
Tôi sợ chết khiếp, lập tức ngồi dậy và ra sức lay vai anh: “Gia Ngộ, Gia Ngộ…”
Cặp lông mi của anh hơi động đậy, sau đó anh mở mắt nhưng thần sắc giống như không biết anh trôi dạt đang ở phương nào.
Tôi nở nụ cười mừng rỡ: “Anh vẫn còn sống…”
Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu, anh lim dim mắt hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó anh cất giọng đầy tức giận: “Sao em ngố thế? Anh chưa từng gặp người nào ngốc như em. Anh đã nói với em là xuống từ từ, em lại cứ thích bay. Mẹ nó, em muốn hại anh cùng em xuống âm phủ cho có đôi có cặp sao?
“Bắn súng liên thanh” không để người khác có cơ hội lên tiếng là trình độ sỉ nhục người trước sau như một của anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khóc không xong. Anh đúng là đến chết mồm mép cũng không chịu thiệt.
Hai chúng tôi đã sức tàn lực kiệt nên đành phải ngồi nghỉ.
Bốn bề vẫn là một màu trắng toát, mang lại cảm giác vô cùng tĩnh mịch và trống trải.
Nhớ lại giây phút vừa đối mặt với cái chết, một nỗi tuyệt vọng lại bao trùm lên người tôi, cảm giác sợ hãi khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi túm chặt tay anh và cất giọng nghẹn ngào: “Em tưởng…em sẽ không bao giờ gặp anh nữa”.
Tôn Gia Ngộ giơ tay như muốn vuốt tóc tôi nhưng không hiểu anh nghĩ gì lại thu tay về, anh cười cười: “Em cũng là một tai họa, không hại chết anh, em sẽ không chịu thôi. Hai chúng ta là một đôi gây tai họa lưu lại ngàn năm”.
Tôi tựa đầu vào vai anh không lên tiếng.
Thật ra tôi muốn nói cho anh biết, tôi rất yêu anh, ngay từ đầu tôi đã yêu anh. Nhưng có những lời tôi do dự mãi mà vẫn không thể nói ra miệng. Tôi sợ một khi nói ra, tôi sẽ bị lép vế. Từ trước đến nay không ai dạy tôi, hóa ra yêu một người lại vất vả mệt nhọc như vậy.
“Gia Ngộ…”
“Suỵt!”. Anh đặt ngón tay lên môi tôi: “Em đừng nói, anh nghe thấy tiếng gì đó”
Từ xa xa phảng phất có tiếng động cơ máy nổ. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một chấm đen mỗi lúc một gần.
Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi liền đứng dậy, cởi áo khoác trượt tuyết ra sức giơ lên cao vẫy vẫy.
Áo trượt tuyết màu cam vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Chấm đen mỗi lúc một lớn, cuối cùng đập vào tầm mắt của chúng tôi là một vật cực lớn, bên cạnh có ba chữ bằng tiếng Trung: “Đông Phương Hồng”.
Có mấy người từ trên máy kéo cỡ lớn nhảy xuống chạy về phía chúng tôi.
Tôi quỳ xuống tuyết, tháo kính ngẩng mặt lên cao, bất chấp ánh nắng chiếu xuống tuyết nhức mắt. Thượng Đế ơi, cuối cùng người cũng đã mở mắt rồi.
Người đứng bên cạnh im lặng nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi hoàn toàn bất bình thường, bởi vì tôi biến thành ngây ngốc, tôi không dám tin vào vận may của mình.
Chúng tôi được mặc một cái áo khoác sạch sẽ và được dìu lên máy kéo. Tôn Gia Ngộ thậm chí còn ê a hát vài câu. Thanh âm của anh đã khản đặc, nghe không rõ anh hát bài nào.
Sau đó tôi mới biết, câu anh hát có nội dung là: “Đổi đời làm chủ nhân từ núi sâu nhìn thấy mặt trời. Từ nay về sau sẽ đi theo cứu tinh cải tạo sơn hà thay bộ áo mới”. Đây là một câu Tiểu Thường Bảo hát trong kinh kịch thời cách mạng văn hóa “Trí thủ uy hổ sơn”.
Tôi và Tôn Gia Ngộ được đưa vào bệnh viện địa phương. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sỹ nói chúng tôi chỉ bị mệt mỏi quá mức và da bị đông cứng. Các bác sỹ luôn miệng bảo việc chúng tôi sống sót đúng là một kỳ tích.
Chỉ có điều, bác sỹ phát hiện vai Tôn Gia Ngộ bị bầm tím, sau khi hỏi rõ mới biết, trong lúc kéo tôi ra khỏi hố tuyết, anh đã bị trật khớp. Nghe bác sỹ nói vậy, tôi vô cùng đau lòng, không khó có thể tưởng tượng ra anh phải chịu nỗi đau đớn đến mức nào.
Lúc đó anh cố nhịn đau không kêu rên một tiếng. Thế mà bây giờ khi đã được băng bó, anh bắt đầu giở trò, bắt cô y tá trẻ cởi áo giúp anh.
Tôi nằm ở giường bệnh bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhân lúc anh quay về phía tôi, tôi dứ dứ nắm đấm cảnh cáo anh.
Nghe tin tôi và Tôn Gia Ngộ thoát chết, Khâu Vĩ và Lão Tiền lập tức từ Odessa lái xe đến thăm chúng tôi. Nhìn thấy Tôn Gia Ngộ, Khâu Vĩ liền thay đổi thái độ hòa nhã thường ngày, anh mắng Tôn Gia Ngộ tới tấp: “Cậu đúng là đồ ngốc, cậu chưa học cách sinh tồn ở vùng tuyết sao? Chỉ có thằng ngu mới ở nguyên một chỗ chờ đợi? Cậu có biết chúng tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được mấy chiếc máy kéo đi tìm cậu không?”
Tôn Gia Ngộ cười cười: “Anh em không cần nhau lúc này thì lúc nào?”
Khâu Vĩ càng tức giận: “Cậu nói mà không biết ngượng. Nếu không phải bọn họ tình cờ gặp được cậu, không biết cậu chết từ đời nào rồi. Cậu chết thì không sao, đừng liên lụy đến con gái nhà người ta…”
Tôn Gia Ngộ cúi đầu im lặng, bình thường anh rất nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu tiên tôi thấy anh lúng ta lúng túng.
Lão Tiền giúp anh thanh minh: “Cậu đừng trách cậu ấy nữa, cũng do tình thế bắt buộc thôi mà. Ai lâm vào hoàn cảnh đó đều bó tay cả”.
“Anh còn nói hộ cậu ta”. Khâu Vĩ trừng mắt với Lão Tiền: “Tôi quen cậu ta mười năm rồi, cậu ta là người thế nào tôi không rõ sao? Cậu ta tinh tướng lắm cơ, người xung quanh khuyên bảo có bao giờ lọt tai đâu”.
Tôi không rời mắt khỏi ba người đàn ông, trong lòng tôi thầm nghĩ: Anh hai, bây giờ anh cứ thương xót anh ấy đi. Đợi đến lúc nhìn thấy chiếc xe yêu quý của anh, em đảm bảo anh chỉ muốn nói bốn từ “Cậu đi chết đi”.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm chế nổi liền bật cười thành tiếng.