không biết khẽ lẩm bẩm câu gì đó, giật giật nửa người trên chết lặng, lại mê man ngủ. Cô nhìn thấy tư thế ngủ không được tự nhiên của anh, cẩn thận tỉ mỉ nâng eo của anh lên, nhẹ nhàng giúp anh xoay người, lại cầm qua một cái gối mềm chặn lên lưng anh. Ngồi trên mép giường nhìn người hai tháng qua không gặp, cảm giác giống như có rất nhiều thứ tích tụ trong lòng muốn đào bới ra tất cả, không còn chỗ nào để che giấu, lẩn trốn.
Đầu ngón tay nghịch lướt qua vết thương chỗ yết hầu bị thông ống thở, vết thương đã đóng vảy, nương theo ngọn đèn mờ nhạt nhìn lại đã mờ đi rất nhiều nhưng làm sao có thể xóa đi những đau đớn kia?
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô lập tức đứng lên, ánh mắt giấu đi tất cả tình cảm, lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh. Y tá riêng đứng ngoài cửa, Jane. Jane là hộ lý chăm sóc cho anh từ khi ở Mĩ, lần này hẳn là cùng hộ công Daniel trở về.
Cô nhìn thấy trên tay Jane cầm tinh dầu mát xa, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?” Trong tình huống bình thường, không phải đặc biệt không thoải mái thì anh sẽ không để cho người khác giúp anh mát xa.
“Từ sau khi Giang tiên sinh hôn mê tỉnh lại, bởi vì lượng hoạt động mỗi ngày có hạn, thần kinh phần eo không vận động nên vô cùng yếu, thường thì nửa đêm đau đến mức không thể nào ngủ được, nhưng mà thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến nhận thức, mỗi ngày sau khi ngài ấy tỉnh lại bác sĩ đều kiểm tra nhận thức cho ngài ấy… cài này cũng là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để cân nhắc xem ngài ấy có được xuất viện không, ngài ấy vì để được nhanh chóng xuất viện nên chỉ có thể nhịn không uống thuốc giảm đau… bình thường trong tình huống này chúng tôi đành phải chọn phương pháp trị liệu phù hợp để giảm bớt đau đớn cho ngài ấy. Trên đường trở về từ Mĩ bởi vì gặp thời tiết xấu, máy bay xóc nảy gay gắt, thiếu chút nữa đã làm cho ngài ấy bị co giật. Cho nên phải cho ngài ấy uống thuốc chống co giật, sau khi trở về đã nói qua với bác sĩ riêng, vì để tránh khả năng nửa đêm bị co giật nên phải giúp ngài ấy mát xa toàn thân….” Jane là người Mĩ gốc Hoa, tiếng Trung cũng khá lưu loát, nhưng mà khẩu âm vẫn rất nặng. Lúc Giang Vũ Chính hôn mê vẫn luôn là cô và hộ công Daniel chăm sóc anh, tuy không biết hai vợ chồng Giang Vũ Chính xảy ra chuyện gì nhưng dù cho là ai cũng đều phát hiện ra có điểm không ổn. Sau khi nói xong chỉ lẳng lặng nhìn Hinh Ý, không lên tiếng nữa.
Trong gian phòng trống rỗng, ngọn đèn bàn lập lòe chiếu vào khuôn mặt tái nhợt không chút máu của anh, khuôn mặt bởi vì gầy mà càng thêm anh tuấn cùng mạnh mẽ. Tay cô tràn đầy tinh dầu, tản ra một hương thơm thấm vào ruột gan, nhẹ nhàng mát xa tấm lưng cùng cơ thể cứng ngắc của anh, thật ra cũng chẳng gọi là cở thể, bởi vì gầy nên tay nhấn xuống cảm giác như chỉ còn lại một bộ xương, xúc cảm tuyệt đối không tốt chút nào, nhưng mà cô lại rất yêu thích. Xương sống có một vết sẹo thật dài, chính vết sẹo chỗ này đã làm cho phần eo của anh hoàn toàn mất đi tri giác.
Cô cảm thấy nước mắt đã rưng rưng, cắn chặt môi, lực trên bàn tay vẫn cực kì nhẹ, nghiêng người nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy eo của anh, ôm lấy bụng nhỏ của anh, trong chốc lát, chân của cô nhẹ nhàng quấn lấy hai chân lạnh buốt lại còn thon gầy của anh, vuốt ve, muốn đem nhiệt độ của mình truyền đến trên người anh.
Cô không biết đã bao lâu không ôm anh như vậy, cô đã từng cho rằng không còn cơ hội nữa. Mặc kệ trong lòng có tức giận đến đâu, giờ khắc này, cô thầm muốn ôm chặt anh như vậy, dán sát vào lưng anh, cảm thụ nhiệt độ cùng mùi hương cơ thể anh, mùi hương chỉ thuộc về cô. Cô chỉ cần được ôm anh là tốt rồi, thật sự, để cho cô có được sự ấm áp trong chốc lát của anh, làm cho cô giảm bớt nỗi nhớ nhung đè nén hai tháng nay, làm cho cô khôi phục lại khí lực để ngày mai đối mặt với anh, làm cho cô có thể tiếp tục xem nhẹ sự yếu ớt của anh mà đối kháng anh…
Nhưng mà, Lâm Hinh Ý đã quấn lấy Giang Vũ Chính thì thật sự chỉ là một lát thôi sao? Hãy cứ để cho chúng ta tin tưởng, Tomorrow is another day. (Ngày mai lại là một ngày mới)