Đầu của anh dựa vào lồng ngực cô, cười hỏi: “Em chắc chắn người này là Giang Vũ Chính sao? Sao anh lại không biết anh ta nhỉ?”
“Em vô cùng chắc chắn, người kia chính là ông xã của em, Giang Vũ Chính không thể giả được…” Cô vừa nói vừa cười ngây ngô, anh nghe thấy tiếng cười của cô, ngửi thấy mùi hương cô thể mê người tỏa ra từ da thịt trên khuôn ngực trắng nõn, than nhẹ một tiếng: “Cô bé ngốc…”
“Đúng rồi, lần này thì anh đứng có mơ trốn thoát, phải ăn cho xong chén canh gà này.” Nói xong liền vươn tay cầm chén canh gà lên một lần nữa, mấy ngày nay anh ngoại trừ ăn thức ăn lỏng thì trên cơ bản ăn gì cũng không vào được. Cho dù anh có chán ghét mấy loại thức ăn dinh dính này bao nhiêu thì cô cũng phải thay đổi thức ăn đa dạng dụ dỗ anh ăn. Mỗi lần ôm anh đều cảm thấy đau lòng, sờ đến đâu cũng chỉ có xương cốt, những bộ phận vì cô mà phải cắt bỏ, những đoạn xương bị gãy kia như đang cắm thẳng vào trái tim làm cho người ta khó chịu.
Anh nghiêng đầu sang, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét nhưng không thể làm được gì những thứ kia, giọng nói buồn bực hờn dỗi nói: “No rồi.”
“Ăn đi mà, một miếng thôi…” Mỗi một lần cô dỗ anh ăn đều phát hiện ra thật sự thì anh còn khó nuôi hơn cả trẻ con.
Ánh mắt của anh hiện lên một vẻ giảo hoạt, chân mày khẽ nhướng lên, “Muốn ăn cũng được, phải đồng ý một điều kiện của anh trước.”
Cô nghi hoặc nhìn ánh mắt tràn đầy đắc ý của anh đang nhìn cô, người này lại đang có âm mưu quỷ quái gì đây? “Cứ nói thử xem đã…”
“Chúng ta có thể không đến Chamonix, nhưng mà… chuyện trong ngày sinh nhật đều do anh làm chủ.” Anh như không có việc gì mà nói, nắm chắc phần thắng.
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Cô một lần nữa nhìn về đôi mắt đen như mực của anh, lấp lánh như những ánh sao, mê người, thâm thúy, làm cho người ta không tự chủ được mà bị đầu độc.
Anh dùng sức gật gật đầu, không đếm xỉa đến vẻ nghi ngờ của cô mà nhìn cô, dường như đã biết cô sẽ đồng ý hơn nữa còn khắc sâu phản ứng hoài nghi kia.
Cô chỉ đi thẳng về phía anh, bảo bác sĩ trị liệu cùng y tá đỡ anh ngồi vào chiếc ghế bên cạn nghỉ ngơi rồi bảo bọn họ ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng giúp anh cởi giá đỡ ra, nhìn đôi chân gầy yếu bởi vì cố gắng quá sức dùng giá đỡ chèo chống mà run rẩy, trong lòng có cảm giác như bị nên từng cú một, cảm giác khó chịu không nói nên lời, lại đau lòng như vậy. Ngón tay dùng lực vừa phải giúp anh mát xa đôi chân đang run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, không nhìn anh.
Anh cố sức khom người xuống, nâng mặt cô lên, ném ánh mắt trêu tức về phía cô nói: “Giờ đã có thêm hai nếp nhăn rồi kìa.”
Cô nhìn thấy mặt anh đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt cố gắng nhẹ nhàng nhếch lên nhìn cô mỉm cười, giọng điệu ngang ngạnh, lại mang theo một chút run rẩy khó mà nghe ra nói: “Ai cho anh mặc giá đỡ, không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Trong khoảng thời gian này phải tạm dừng trị liệu, mệt mỏi quá độ sẽ khiến cho chứng động kinh…”
“Không sao đâu, anh uống thuốc là được mà.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô để cô bớt căng thẳng, “Hơn nữa, lâu rồi không có “đi”, anh không thể xác định tuần sau có thể cùng em đi ra ngoài được hay không.” trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ, bất lực.
Cô nhẹ giọng khuyên nhủ, “Lúc đi ra ngoài có thể ngồi xe lăn, như vậy anh sẽ mệt chết, chờ anh làm phẫu thuật xong…”
“Chúng ta đã bao lâu không hẹn hò rồi nhỉ?” Anh ngắt lời cô, lời nói làm cho lòng người cảm thấy bình thản cùng mạnh mẽ hơn, “Dù cho không thể nắm tay em, anh vẫn hy vọng có thể đứng bên cạnh em, cùng em vai kề vai đi trên con đường, không phải ngồi xe lăn, không phải nhờ đến em phụ giúp, anh càng không muốn để em phải cúi người cúi đầu xuống mới có thể hôn được chồng của mình…” Anh không muốn mình phải ngồi xe lăn để cho cô phục vụ anh, như vậy sẽ làm cho anh có cảm giác mình như một người tàn phế, mà không phải một người đàn ông có thể chắn gió che mưa cho cô.
Cô nhìn thấy ánh mắt anh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nên cũng không cam lòng, tay trái nắm chặt lấy bàn tay phải bởi vì dùng sức quá độ mà run rẩy. Thật lâu sau mới nở một nụ cười, “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai em đi cùng anh, được không?” Ghé sát vào mặt anh, hôn lên từng giọt mồ hôi chảy trên trán anh, vị mằn mặn cay đắng, thấm thẳng vào đáy lòng cô.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhẹ nói một câu, “Bẩn…” Nhưng cô lại như không nghe thấy, càng không ngừng kịch liệt dùng đầu lưỡi liếm láp gương mặt bóng loáng của anh, dùng sức mút những giọt mồ hôi kia vào, những giọt mồ hôi anh đã chảy vì nghĩ cho cô.
Ánh nắng rọi vào từ khe cửa sổ, tất cả đều sáng trưng, ngay cả tay vịn bằng gỗ tếch trầm ổn ra vẻ cổ xưa cũng như tản ra một luồng sức sống vô tận. Những tia sáng vụn nhỏ làm bức tranh mang màu sắc ấm áp treo trên hành lang, tản ra ánh sáng dìu dịu ấm áp.
Hinh Ý có chút lo lắng đứng giữa cửa ra vào của phòng thay quần áo, anh đã vào đó gần một tiếng, giơ tay lên gõ cửa, rồi lại buông xuống. Đi tới đi lui một lúc rồi lại gõ cửa, đứng trước cửa không yên hỏi: “Anh có cần giúp đỡ gì không?”
Bên trong không có động tĩnh gì, làm cho lòng cô càng thêm căng thẳng, lúc tay nắm lấy tay cầm cửa muốn mở cửa ra, cửa lại được mở ra, đột nhiên cảm thấy bên trong lóe ra một tia sáng, cả người anh sáng ngời lóa mắt.
Vũ Chính mặc một bộ đồ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, bên dưới mặc một chiếc quần jean, chân có vẻ đặc biệt thon dài, nửa người trên mặt một chiếc áo vest màu xám, vẻ bề ngoài không nghiêm túc nhưng cũng không mất đi khí chất, trên đầu dùng sáp chải tóc, cả người có vẻ rất thoải mái. Có lẽ do đeo kính sát tròng, đôi đồng tử vốn màu đen tĩnh mịch giờ phút này lại tản ra vẻ nhẹ nhàng bùi bụi, từng biểu lộ đều lộ ra vẻ ấm áp cùng dịu dàng.
Ngoại trừ mang theo một đôi nạng, anh rõ ràng tựa như một người mẫu nam đang chuẩn bị đến trường quay chụp ảnh. Anh bình tĩnh nhìn Hinh Ý đang ngây người, nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua váy và giày cao gót của mình, hít một hơi, ngẩng đầu chậm rãi phun ra vài chữ: “Vấn đề rất lớn. Anh có biết không, sau này người đàn ông ở bất kì đâu cũng không được cướp mất sự tỏa sáng của người phụ nữ.” Trên người anh tỏa ra một khí chất hoa lệ làm cho người ta xấu hổ, khó trách Hiểu Văn nói anh có một loại năng lực thông qua việc ăn mặc khoác lên trên người một khí chất quý tộc, xác thực là không sai.
Anh chỉ nhìn cô mỉm cười, nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng tán thưởng của cô, đương nhiên là như vậy rồi. Cô kiễng mũi chân in lên môi anh một nụ hôn, thấp giọng nói: “Nhưng mà em lại rất thích khi có được một người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cạnh em.” Trong đáy mắt cô nhìn qua đều có hình ảnh của anh. Hàng mi đen sẫm của anh, ánh mắt thâm thúy của anh, chiếc mũi thẳng của anh, bờ môi hơi mỏng của anh, thật là khó hiểu, hôm nay sao người này lại gợi cảm như vậy.
“Không được, em muốn đi thay đồ, đợi thêm 20 phút nữa được không?” Cô ôm lấy eo của anh, hôn lên cằm của anh.
“Không được, người ta cũng muốn mặc đồ tình nhân với anh… em phải đi tìm chiếc quần jean mua ở Italy năm ngoái, còn muốn trang điểm thêm một chút. Ông xã à, anh ngồi chờ em một lát đi…”