nên dữ tợn. Đôi dép lê bằng bông vải mang trên chân cũng đã rớt xuống, chân lại không mang tất, mắt cá chân có hơi biến dạng, ống quần bên chân phải đã kéo xuống tận bàn chân, trên đũng quần đã ẩm ướt, tất cả tất cả đều hung hăng làm cho lòng cô đau đớn.
Y tá bước đến gần anh, mà đột nhiên anh lại chụp lấy bình hoa bên cạnh ném đi, âm thanh vỡ vụn của đồ sứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mà anh chỉ cắn răng, trán nổi gân canh nói một câu: “Cút đi.”
Hinh Ý giữ lấy tay y tá, từng bước một đi về phía anh, ngồi xổm xuống giúp anh nhấc chiếc xe lăn đang đè nặng trên chân xuống, anh chỉ cố né tránh, dường như không muốn cho cô nhìn thấy hai mắt của anh, xem tất cả những thứ đó như một sự sỉ nhục.
Cô ôm lấy anh muốn đỡ anh lên xe lăn, nhưng anh lại đột nhiên giãy giụa đẩy cô ra, “Anh nói em cút đi mà…” giọng nói như dốc cạn tất cả nỗi tuyệt vọng trong đáy lòng không hề giữ lại mà để lộ ra ngoài.
Cô bị anh đẩy ra mất trọng tâm lùi về phía sau, một tay chống lấy mặt đất, bị mảnh sứ làm cho bị thương, nhưng cô không hề cảm thấy đau, làm gì có nỗi đau nào có thể hơn được nỗi đau của anh?
Cô cố nén nước mắt, mở to hai mắt nhìn anh, bất chấp máu trên cánh tay mình, hai tay bưng lấy mặt của anh, bắt anh phải nhìn mình, nhưng không nói một câu nào.
Anh cảm nhận được bàn tay cô nâng mặt mình lên ươn ướt, lòng đau đến nỗi làm cho anh khó có thể thở được. Mà cô chỉ dùng hết sức đỡ anh lên xe lăn, giúp anh trở về phòng.
Ngọn đèn trong hành lang vẫn u ám, nhìn không rõ cảm xúc của mỗi người, lúc bước vào trong phòng ngủ, anh dùng lực đè bánh xe lăn lại, cúi đầu không thể nhìn rõ biểu lộ.
Cô đi đến trước mặt anh, đang muốn nắm lấy anh của anh nhưng không ngờ anh lại đột nhiên dùng hết sức đẩy ngã cô, giống như người điên dùng tốc độ nhanh nhất khóa cửa lại.
Cô vẫn còn chìm đắm trong nỗi chấn động khi anh thô lỗ đẩy ngã cô như vậy, chưa kịp phản ứng gì, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn cửa phòng đóng kín lại, anh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Còn có ánh mắt vừa rồi khi anh nhìn cô, rõ ràng mang theo một vẻ chán ghét cùng hối hận sâu sắc.
“Giang Vũ Chính, anh mở cửa ra cho em.” Cô khóc đập cửa, tay còn dùng sức lắc lắc nắm khóa. Máu đọng trên cửa phòng màu trắng, xinh đẹp quỷ dị mà réo rắt thảm thiết.
Quản gia vội vã chạy tới, cô chỉ đập cửa, khóc gọi: “Mở cửa ra…”
“Chìa khóa, tôi muốn chìa khóa… đi lấy chìa khóa đến đây cho tôi mau lên…” Cô khóc quát lớn với quản gia. Quản gia lập tức tỉnh lại, chạy đi mang chìa khóa tới.
Cô chỉ đứng nhìn cánh cửa phòng ngăn cách bọn họ, loại sợ hãi không tên như một cơn bão tuyết đột kích lại, ở trong lòng cô rạch nên từng vết thương.
Quản gia mặt đầy sầu lo chạy lại mang chìa khóa đến, cô run rẩy nhận lấy, nhưng đút vào nhiều lần vẫn không có cách nào mở khóa ra, khi cô đã gấp đến độ sắp phát khóc thì chìa khóa rốt cuộc đã vào được.
Đẩy cửa phòng ra, quản gia cũng không dám theo vào, chỉ lẳng lặng ở bên ngoài trông coi.
Cô chậm rãi đến gần, nhìn vào bên trong nhưng vẫn đau mất mức không có cách nào đối mặt. Từ chỗ xe lăn đến tận phòng tắm là một vệt nước, kéo dài đến vòi sen trong phòng.
Mà Vũ Chính lại đang ngồi chết cứng dưới vòi sen phòng tắm, tư thế nghiêng ngả, hai đùi đều có vẻ mất tự nhiên, nhưng mà anh vẫn vô tư chưa phát hiện ra, chỉ nhắm mắt lại để mặc cho làn nước trút từ trên xuống, đầu vô lực mà dựa vào cửa thủy tinh, quần áo toàn thân ướt đẫm dính sát vào cơ thể càng hiện ra vẻ gầy yếu của thân thể.
Cô bước lên phía trước nhưng không ngờ lại là nước lạnh, lạnh buốt sối trên người, cô vốn chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, giờ phút này ướt đẫm gần như trong suốt, mơ hồ lộ ra đường cong lung linh. Rùng mình một cái, “Giang Vũ Chính, anh bị điên rồi có phải không?” Run rẩy đóng vòi sen lại, muốn cởi quần áo ướt đẫm trên người anh xuống. Cứ như vậy nhất định sẽ bị bệnh, nước mắt lại càng không ngừng chảy, cho tới bây giờ cô vẫn không biết thì ra mình lại thích khóc như vậy, dường như khóc đến cạn cả nước mắt.
Đền thật gần nhìn hàng mi ướt đẫm của anh, nước thấm ướt khuôn mặt tái nhợt, trong suốt vô cùng đẹp mắt. Lòng của cô như quặn lại, hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
“Bẩn…” giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi phảng phất như đang bay lượn trong không trung, hoàn toàn không có chút lực nào.
Cô vẫn không ngừng động tác tay mình lại, mặc kệ anh lẩm nhẩm cái gì, nhất định phải cởi quần áo ra trước
“Anh nói anh rất bẩn…” anh dùng sức đẩy cô ra, thật ra đã không còn chút sức nào, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô dịch ra một chút, tay quờ quạng đặt trên vòi nước, nước lại một lần nữa chảy xuống, lần này là nước nóng. Anh chỉ hơi ngửa đầu lên, một lần nữa tựa đầu vào tấm kính thủy tinh trên tường.
Cô kéo anh vào trong ngực, ôm anh thật chặt, “Đừng như vậy, van xin anh…” cho dù đang bị nước nóng bao quanh nhưng thân thể của anh vẫn rất lạnh, một nỗi thê thương xuyên thấu vào nội tâm.
Anh không còn chút sức để mặc cô ôm lấy, “Em hãy chỉ nhớ kỹ những ký ức ngọt ngào trước kia thôi…” Anh như đang nói mê thấp giọng lên tiếng.
Nhất thời cô không kịp phản ứng, anh lại cười cười, “Đúng vậy… ai mà thích một tên tàn phế không thể làm được gì chứ?” Anh tự trả lời.
Cô chỉ ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào nói: “Sở dĩ em nhớ mãi không quên những ký ức kia cũng là bởi vì trong hồi ức ấy có anh…” Cô tắt vòi hoa sen đi, tiếp tục cởi quần áo anh ra, chạm đến xương bả vai gầy yếu của anh, chính mình cũng không ngừng run lên.
Anh xụi lơ trong lồng ngực cô, “Rất đau… không thể làm được gì cả… anh không muốn…” đột nhiên bắt lấy tay của cô, mở to hai mắt, con ngươi màu đen thật sâu, nhưng ánh mắt lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thê lương đến nỗi làm cho người ta tuyệt vọng. “Anh không muốn như vậy… không muốn mắc chứng động kinh… không muốn bị co giật…” Anh nhìn thật sâu vào cô, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu qua cô, sợ hãi giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Cô để cho anh dán lên lồng ngực mềm mại của mình, một tay đỡ lấy đầu anh, một tay ôm lấy bả vai anh, cằm tựa vào đỉnh đầu anh, dùng sức cọ cọ, “Không đâu, làm phẫu thuật xong sẽ khỏi thôi, không còn chứng động kinh…” Giọng nói của cô dịu dàng dụ dỗ anh, giống như đang ôm lấy một đứa trẻ.
Mà anh chỉ khẽ run rẩy trong lồng ngực cô, cô có thể cảm giác được sự ấm áp này chảy vào đáy lòng mình, hợp thành một dòng suối ấm áp làm tan chảy băng tuyết.
Bao nhiêu năm qua, dù cho đã trải qua biết bao chuyện, cô vẫn không có cách nào quên được đã từng có một người đàn ông như vậy, trong đêm khuya vụng trộm khóc trong ngực cô, anh không biết, thật ra những giọt nước mắt kia đã rơi vào tận đáy lòng cô, cả đời khắc sâu trong tâm trí cô.