“Tôi chỉ muốn biết rõ rốt cuộc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì.” Cô cứng rắn ngắt lời ông ta. Lần trước lúc Vũ Chính bị té phải nằm viện, cô đã cảm thấy anh có chuyện muốn giấu nhưng không kiên trì hỏi cho rõ, cho rằng đó chỉ là một việc nhỏ.
Bác sĩ Dương sửng sốt một chút, ánh mắt u ám, sắc mặt hơi ngưng trọng, “Giang tiên sinh đã từng nói không cho phép bất kì ai biết tình hình của ngài ấy, mà bệnh viện chúng tôi cũng không có quyền tiết lộ tư liệu của bệnh nhân.”
“Tôi là vợ anh ấy, anh ấy là chồng của tôi. Anh ấy có chuyện gì mà tôi không thể biết chứ?” Cô không giận ngược lại cười nói.
“Tôi biết ông đang tỉ mỉ chuẩn bị cho đợt tranh chử viện trưởng sắp đến.” Cô lại một lần nữa cắt đứt lời ông ta. Giang Lâm cũng nắm 25% cổ phần trong bệnh viện, vô cùng có tiếng nói trong cuộc tranh cử viện trưởng.
Bác sĩ Dương khẽ run lên, nhìn biểu lộ không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Hinh Ý, lắc đầu nói: “Bà hãy trở về đi.” Giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ.
“Chứng động kinh của anh ấy là vì nguyên do gì?” Ánh mắt của cô không chút gợn sóng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Dương lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng biết rồi sao? Kinh ngạc vạn phần, thở dài nói: “Bởi vì Giang tiên sinh không làm kiểm tra kỹ càng ở đây cho nên tôi không có cách nào trả lời câu hỏi đó của bà, chỉ là…” Ông ta dừng lại một chút, do dự có nên nói tiếp hay không, nhưng rồi vẫn nói: “Trong đầu Giang tiên sinh vẫn còn một khối máu tụ, nhưng mà lúc ở Mĩ tình hình của ngài ấy không thích hợp để lấy nó ra, khiến cho trong đầu ngài ấy… về phần nguyên nhân của chứng động kinh thì chúng tôi thật sự không biết…” Ông ta đứt quãng nói. Thật ra những gì ông ta biết cũng rất có hạn, bởi vì Giang Vũ Chính kiên quyết sang Mĩ tiến hành trị liệu nên ông ta cũng không thể cản được. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Cô nhíu chặt mày, nắm chặt tay để cho móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô không biết mình đã xuống bãi đỗ xe thế nào, đứng bên cạnh xe chân mềm nhũn quỳ rạp xuống mặt đất, đầu gối đập xuống đất. Cô nhìn máu trên mặt đất, không biết mình bị đau ở đâu.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói với cô trong đầu anh vẫn còn một khối máu tụ, mỗi khi anh đau đến chết đi sống lại, anh vẫn yếu ớt nhìn cô cười nói không sao.
Những điều này cô phải nên biết, lúc anh đau đớn, cô phải nên biết thân thể anh nhất định có vấn đề. Nhưng mà cô không biết, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của ba mình, cô ba lần bốn lượt vì lợi ích của gia đình mà cãi nhau với anh, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng chính thức quan tâm đến anh, cho nên cái gì cô cũng không biết.
“Giúp tôi đặt vé máy bay đến New York sớm nhất.” Giọng điệu của cô bình thản, ánh mắt nhìn về phía trước kiên định lạ thường.
Lúc xe tiến vào hoa viên của bọn họ, cũng vẫn bình tĩnh như vậy, âm thanh trầm thấp của động cơ xe vang lên trong hoa viên, cô rất tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn về thư phòng của anh, vẫn chỉ một mảnh đen kịt như trước.
Lòng cô lúc này cũng thế, cô vẫn gọi đến điện thoại di động của anh nhưng vẫn tắt máy; mà cả điện thoại của Lý Tử Ngôn cũng chuyển đến hộp thư thoại; biệt thự ven biển nói anh không về đó… cô cảm thấy rất sợ hãi, rất bàng hoàng, cô không dám nghĩ đến những cái nếu như kia, sợ chính mình tưởng tượng đến sẽ phát điên mất. Bác sĩ nói anh phải trở về làm phẫu thuật nhưng lại không có cách nào xác định độ nguy hiểm của ca phẫu thuật. Cô chỉ có thể tự an ủi mình, anh nói mình phải chờ anh trở về, vậy anh nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ như thế.
Hai giờ sau máy bay mới cất cánh, phòng ngủ lóe lên ánh đèn tường, mờ mịt mênh mông, cô tựa vào giường của bọn họ dùng hết sức mình hít lấy hương thơm của anh nhưng lại xa xôi như vậy. Ánh mắt chạm vào chiếc gối mềm đặc chế đặt ở cuối giường, trong lòng như bị kim đâm run lên từng đợt.
Lúc anh ngủ, vì để giúp cho máu tuần hoàn, hai chân đều đặt lên chiếc gối mềm để tư thế nửa người dưới được nâng lên. Nhưng lúc anh ở một mình thì đều không có kiên nhẫn làm những việc này. Mỗi lần đều là cô giúp anh làm, cô vĩnh viễn không quên được cảm giác lúc bàn tay nắm lấy chân anh, mềm nhũn, không có một chút lực, rất gầy và thật lạnh…
Chân trần bước đi trên mặt thảm, như một linh hồn đi tới thư phòng của anh. Bên trong gọn gàng và yên tĩnh, nguyên một kệ sách xếp đầy sách cùng văn kiện. Thật ra cô rất ít đi vào thư phòng của anh, nhìn gian phòng to như vậy ngoại trừ sách có liên quan đến kinh doanh, tài chính của anh cũng vẫn còn rất nhiều văn học quốc tế, triết học, nghệ thuật, kiến trúc, thậm chí cả tôn giáo đều có.
Giá sách bởi vì sắp xếp thuận tiện cho anh cho nên cũng không cao. Cô khom người rút ra một quyển, là sách của Benser, cô đọc không hiểu nhưng hẳn là liên quan đến triết học. Anh và ba đều giống nhau đều thích trong sách có dòng bút ký, tiện tay có thể viết xuống lời phê bình hoặc chú giải của mình, trước kia cô đã từng cười anh, sao lại đọc sách như một ông lão vậy? Anh cũng chỉ nhẹ nhàng cười với cô.
Tay không tự giác được mở sách ra, những trang sách lướt cực kì nhanh qua tay, cô lại thấy một tờ giấy tràn ngập chữ, rút ra xem. Ngón tay run rẩy, đôi mắt chua xót rất muốn rơi lệ nhưng cũng không có cách nào thổ lộ nổi đau trong trái tim. Lúc này mới phát hiện ra, thì ra đau đớn không thể dùng nước mắt để diễn tả.
Nhìn trang sách bình thường, mặt trong viết đầy tên của cô. Hinh Ý, Hinh Ý, Hinh Ý… lớn, nhỏ, xiên vẹo, nghiêng ngả… chữ viết cũng không đẹp, cong vẹo, tuyệt đối không phải là phong cách của anh, một người luôn theo đuổi sự hoàn mĩ như anh làm sao có thể viết nên những chữ như thế.
Cô nghi hoặc lật sang trang khác, nhìn thấy những con chữ mà giật mình, từng trang sách như một mũi tên sắc bèn dùng tốc độ nhanh nhất cùng lực lớn nhất mà bắn vào trái tim cô.
“Rất đau, làm sao bây giờ?” Cũng chỉ có vài chữ đơn giản như vậy.
Chữ đau kia, nét chữ xiên vẹo, một số chữ dường như phải cực kì vất vả mới ghi được. Cô ôm chặt cuốn sách trong lòng, đã là đầu xuân, hơn nữa nhiệt độ trong nhà cũng rất ổn định, nhưng mà cô lại cảm thấy lạnh giống như không thể nào thở nổi.
Lúc anh đau đớn, cô đang ở đâu? Cô rất nhanh gấp cuốn sách lại, đặt vào chỗ cũ. Cô không dám nhìn nữa, thật sự, không dám nhìn nữa.
Anh là một người như vậy, một Giang Vũ Chính lúc đau đớn đều cắn răng chịu đựng mỉm cười với cô, rốt cuộc là loại đau đớn như thế nào mới có thể khiến cho anh viết xuống những chữ này? Cô vô lực ngồi trên chiếc ghế trước bàn sách, nhìn về phía cửa sổ, hoa viên im ắng tràn ngập hoa, dù có có thật nhiều loại hoa, không có anh ở đây, tất cả đều không còn màu sắc, chỉ còn là một mảnh tái nhợt mà trống rỗng.
“Tiên sinh, xin hỏi có cần tạp chí không?” Tiếp viên khoang hạng nhất dịu dàng ân cần hỏi hành khách trong tiếng động cơ máy bay vang vọng.
Hinh Ý có hơi xuất thần nhìn ra ngoài những đám mây trắng ngoài cửa sổ, tuy cô vẫn chưa biết anh đang ở đâu nhưng có thể đến gần bên anh một chút cũng tốt, ít nhất có thể khiến cô không cảm thấy bất lực.
Cô lập tức cầm tờ nhật báo Wall Streel lên, cẩn thận đọc nội dung bên trong, “JL thu nạp cổ phiếu của M&B, các cổ đông lớn nhỏ dường như đã chấp nhận việc thu mua M&B. Nhưng phía người phát ngôn chính thức của JL lại chần chừ không chịu tiết lộ nửa chữ về nội dung cuộc thu mua lần này…”
“Tình hình kinh tế hiện nay tôi rất rõ, JL vẫn còn đủ khả năng tài chính cho hoạt động thu mua quy mô này, xin người đầu tư hãy cứ tin tưởng vững chắc…”
Cô nhớ tới một đống văn kiện cùng báo cáo tài chính về M&B trên bàn của anh, lần này anh trở về nhất định không chỉ tìm kế sách cứu vẫn nguy cơ tan rã mà còn có hành động lớn hơn. Cô thở phào một cái, nếu như anh còn có tinh lực đi thuyết phục tất cả các cổ đông duy trì phương án thu mua M&B vận không phải nói lên sức khỏe của anh vẫn rất tốt sao?
Có lẽ anh thật sự bởi vì công việc bận rộn nên không thể nhận điện thoại, có lẽ chính cô đã quá lo lắng, có lẽ Lý Tử Ngôn không phải cố ý tránh cô… có thể buông lỏng tảng đá nặng trĩu trong lòng sao? Nhưng cô lại không có cách nào ổn định lại tâm trạng, cô chỉ muốn thật nhanh biết được hiện nay anh ra sao rồi.
New York vẫn phồn hoa như trước, vô số xe cộ chạy trên con đường lớn , lúc đến nơi cô không mang theo hành lý gì, ra khỏi sân bay liền đón taxi chạy về tòa nhà tổng bộ JL, cô vẫn luôn gọi điện cho Lý Tử Ngôn nhưng đều chuyển tới hộp thư thoại, thư kí thì luôn nói anh ta đang họp hoặc không có ở đây… nhìn những dòng xe dài dằng dặc bên ngoài, cô càng ngày càng không thể kìm nén nỗi kinh hoàng trong lòng mình, còn nghĩ đến cả những nỗi cay đắng của anh.
Vừa đến cửa chính to lớn mà không mất đi vẻ nghệ thuật