trí. Đáy lòng mơ hồ đau đớn vì người đàn ông toàn tâm toàn ý kia của mình.
“Lại đây đi.” Anh nhẹ giọng gọi cô, mà cô chỉ nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ, không để cho anh với được mình. Vũ Chính bỗng dùng lực nhúc nhích nửa người trên nhưng không ngờ chạm vào vết thương, khẽ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch.
Cô lập tức đi tới, đè lại bả vai đang lộn xộn không ngừng dùng sức của anh, khom lưng hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của anh, nước mắt rơi trên cổ anh, nói: “Em không cần, cài gì cũng không cần, em chỉ cần một mình anh thôi… những thứ khác em đều không cần.” Cô thật sự biết sai rồi, cô tin tưởng anh, thật mà…
Mặt anh cọ cọ vào tóc cô, ghé vào tai cô nói: “Anh chỉ thấy mệt mỏi, không phải không cần em nữa mà là không cần Giang Lâm nữa… đừng khóc.” Giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, lại có một chút sủng nịnh như đang dụ dỗ một đứa bé.
Hinh Ý càng khóc càng lớn, đây là lần thứ ba anh nói mệt mỏi trước mặt cô, mỗi một lần đều bi thương xuyên thấu qua trái tim cô, cô cũng biết anh đã mệt chết đi được.
Giang Lâm ở trong nước là cuộc đấu đá không ngừng của hai gia tộc, JL ở nước ngoài thì gần đây vài đại cổ đông gây sự đòi bỏ ba lĩnh vực trung tâm… Cô đứng phía sau lại không có khả năng giúp anh một nửa mà người nhà họ Lâm còn không ngừng gây phiền toái khắp nơi cho anh. Cô đột nhiên có cảm giác mình thật vô dụng, cho tới bây giờ cô luôn tự cao tự đại, nhưng mà bây giờ chỉ có thể để cho anh một mình nhíu mày, thậm chí người nhà của cô còn làm anh bị thương…
Tay trái của anh dịu dàng vỗ vỗ bời vai của cô, hôn lên vành tai cô, như là đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cố cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị em đều có thể làm, nhưng em sẽ không lấy cổ phần của anh, anh cũng không được vứt bỏ em, có muốn nghĩ cũng không được.”
Anh nhìn khuôn mặt trang điểm bị nước mắt cả một buổi sáng làm cho phai hết, nhàn nhạt cười cười, hôn lên giọt nước mắt trên chóp mũi cô.
Hội nghị vừa kết thúc, Lâm Đạt Quảng liền theo chân Hinh Ý lên văn phòng tổng tài lầu 75, thư kí đóng cửa lại, Lâm Đạt Quảng liền không thể chờ đợi được mà chất vấn cố ngay: “Hinh Ý, cháu làm vậy là muốn đẩy người nhà họ Lâm chúng ta về đâu?”
Hinh Ý liếc nhìn ông ta, nặn ra một nụ cười trên mặt, nụ cười đúng tiêu chuẩn giao tiếp, “Chú, không phải các người từng nói muốn bảo vệ sự nghiệp của ba ba sao? Hiện tại cháu đã ngồi lên vị trí này, sự nghiệp của gia đình cháu sẽ bảo vệ, về phần các người…”
“Cháu thật là quá đáng.” Lão ta bày ra bộ mặt người lớn giáo dục con cháu, vốn cho rằng cô lên đài thì từ nay về sau sẽ trọng dụng người nhà họ Lâm, thật không ngờ lại bị chèn ép như vậy. Nhất định là do Giang Vũ Chính, tay của lão ta chăm chú đặt trên mặt bàn, nhất định là tên Giang Vũ Chính oan hồn bất tan đã xui khiến cô đối phó với người nhà.
“Đây là quá đáng sao? Vậy chú tự tay đẩy Vũ Chính xuống thì gọi là gì? Chú rõ ràng có thể níu lấy anh ấy nhưng lại không làm thì gọi là gì? Đó là ân huệ mà chú ban cho anh ấy sao?” Cô càng nói càng kích động, hung hăng trừng mắt đứng đối diện Lâm Đạt Quảng, đây là ông chú ruột của cô, ông chú ruột không hề có nhân tính của cô.
Lâm Đạt Quảng nhất thời nghẹn lời, cả buổi mới nói được một câu: “Đó là do nó… nó gieo gió gặp bão. Nếu không phải là nó thì anh cả sẽ không chết. Đó là sự thật.” Lão ta lớn tiếng gào lên với cô.
Cô thở thật mạnh một hơi, bình tĩnh nói: “Chuyện trước kia đều đã trôi qua rồi, không cần phải tiếp tục vương vấn nữa.”
“Cháu là bị tên nghiệt chủng Giang Vũ Chính kia dụ dỗ cho nên mới nói nó đã là quá khứ, nhưng cháu có nghĩ đến mẹ của cháu chị dâu của chú phải sống thế nào không?” Ông ta lấy thứ vũ khí cực kì lợi hại kia ra trong lúc này, Hinh Ý không thể nào không để ý đến mẹ của cô.
“Nếu chú mà dám ba câu bốn lời trước mặt mẹ tôi thì không chỉ đơn giản là quét chú ra khỏi Giang Lâm đâu.” Cô gằn từng chữ từng chữ một, sắc mặt sắc bén hung ác.
“Cháu đang có… thái độ gì vậy, sao dám nói chuyện với người lớn như vậy? Cháu… cháu…” Lâm Đạt Quảng nhìn cô con gái khí phách càng mạnh mẽ hơn ba ba của mình, khí thế lập tức bị đè xuống.
“Hừ, cháu có thái độ gì sao? Chú, sao chú không nghĩ xem chú có bao nhiêu thứ bị cháu nắm trong tay?” Cô chỉ cười khẽ, đẩy Vũ Chính lăn xuống bậc thang, đây là cố ý mưu sát; thâm hụt công quỹ của Giang Lâm lại còn lấy cắp bí mật kinh doanh bán cho đối thủ cạnh tranh chính là phạm tội… chỉ một trong những cái đó cũng có thể tống lão ta vào tù.
Lâm Đạt Quảng kinh ngạc nhìn Hinh Ý không nói nên lời, cô lại dám lấy thứ này uy hiếp lão ta? Cắn răng, giận dữ rời khỏi văn phòng.
Khi Hinh Ý lái xe chạy về nhà thì đã là 6h tối, hôm nay anh tháo thạch cao, anh nói muốn chờ cô về. Nhưng khi cô cấp tốc chạy về nhà thì quản gia đã tiễn bác sĩ ra khỏi cửa.
Bác sĩ nhìn ánh mắt chờ mong và lo lắng của cô thì thở dài thấp giọng nói: “Xương cốt liền lại không được tốt lắm, đặc biệt là đùi phải, mắc cá chân có hơi bị biến dạng, xương bánh chè cứng lại… sau này có khả năng tình trạng co giật sẽ càng nguy hiểm. Cổ tay phải xem như đã ổn, sau này có thể khi trời mưa dầm sẽ hơi khó chịu một chút.”
Hinh Ý không lên tiếng, hơi ngẩn người, bác sĩ nhìn thoáng qua vẻ nghiêm trọng của cô thì vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần từ nay về sau giữ gìn cho tốt thì thân thể sẽ dần dần khá hơn.”
Cô đang ngẩn người rồi đột nhiên hỏi: “Gần đây tôi thấy anh ấy luôn có vẻ mệt mỏi, ngồi lâu một chút đầu sẽ choáng váng, hơn nữa lại kén ăn, ăn vào cũng hay nôn ra… có thể bị gì khác không?” Trong ánh mắt cô đều là vẻ lo lắng, bởi vì gần đây anh thật sự không khỏe lắm, từ sau khi trở về từ bệnh viện thì căn bản không thể xuống giường.
Hinh Ý bảo quản gia tiễn bác sĩ ra ngoài, đi thẳng lên lầu, dừng lại trước cửa phòng khách, Vũ Chính đang ngồi trên xe lăn nhìn ra hồ nước bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất, cũng chỉ là yên lặng ngắm nhìn mà thôi. Cô nhìn thấy bóng lưng cô độc của anh, muốn đến ôm lấy anh nhưng lại không có cách nào bước lên. Cô biết tâm trạng anh không tốt nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào để dỗ dành anh.
Giày cao gót yên lặng không một tiếng động dẫm trên mặt thảm dày cộm, Vũ Chính nhìn ra hình ảnh của Hinh Ý phản chiếu trên tấm kính thủy tinh sát đất nhưng không có động tĩnh gì, chỉ nhìn ra ngoài.
Cô bước đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nâng tấm chăn dày đang đắp trên chân anh lên, khô ráo mà hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt mình, dịu dàng nói: “Không phải đã nói chờ em về tháo thạch cao cùng anh sao? Sao lại không nghe lời hả?”
Anh kéo lại dòng suy nghĩ, không muốn để cô lo lắng nên nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cong khóe môi lên nói: “Hiện tại bà xã của anh đã là nhật lí vạn ky, anh làm sao dám phiền đến cô ấy?”