ết, cầu vòng tuy đẹp nhưng lại rất ngắn ngủi.
Hinh Ý định thần lại, muốn tránh đi cánh tay của Dư Chân, nhưng Dư Chân lại cầm chặt hơn, anh suy nghĩ, nếu có thể nắm như vậy, cả đời không buông ra thì hẳn là tốt biết mấy.
“Làm bạn gái của anh được chứ?” Anh ở phía sau lớn tiếng nói.
Hinh Ý sững sờ, xoay người lại đẩy anh ra xa vài bước, giãy ra khỏi tay anh, đi lên trên.
“Đến tột cùng là em đang sợ cái gì?” Dư Chân không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ lớn tiếng hỏi. Anh biết rõ cô là người có bí mật, trước khi rung động với cô cũng không có ý định tò mò chuyện của người khác. Nhưng mà anh lại không thể kìm nén được mà sa vào.
“Đã từng kết hôn? Vậy không phải hiện tại độc thân sao.” Anh thận trọng tiến công.
Hinh ý vẫn không ngừng lại.
Anh chạy lên trước giữ lấy cô, hỏi: “Em còn muốn trốn tránh đến khi nào?”
Hinh Ý không ngờ đến người này lại nói ra lời như vậy, cả người còn đang ngây ngẩn.
“Bắt đầu từ lần đầu tiên anh gặp em, anh chỉ biết em là một người có quá khứ. Anh mặc kệ em đã ly hôn hay đã kết hôn, tất cả đều không sao cả. Anh chỉ muốn em cho mình một cơ hội bước ra khỏi bóng tối, anh cũng muốn em cho anh một cơ hội giúp đỡ em, anh không muốn nhìn thấy em không vui. Tuy rằng em có thể cảm thấy chuyện chỉ mới quen biết một tuần lễ đã bị người khác theo đuổi, nhưng mà anh rất nghiêm túc, mặc kệ em có đồng ý ở bên anh hay không, anh chỉ muốn giúp em.” Anh nói xong một hơi rồi nhìn vào ánh mặt của cô.
Cô thấy sao mình thật vô dụng, bất kể ở đâu, ở bên cạnh ai cô cũng nhớ đến anh, cô thừa nhận, cô nhớ anh, lo lắng cho anh, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lại dày vò như vậy.
Dư Chân nhìn ánh mắt mê ly của cô, nghiêm túc hỏi: “Có thể cho anh một cơ hội không?”
Hinh Ý cũng nhìn vào trong ánh mắt anh.
Đường về
Hai năm sau.
Máy bay phát ra tiếng rầm rì chạy nhanh trên đường băng, trong nháy mắt đã đâm thủng màn mây, hướng thẳng lên trời. Tiếng nói của tiếp viên hàng không trong buồng lái vang lên: “Máy bay đã lên đến độ cao 9000m, máy bay đã hoàn toàn thẳng tiến lên tầng mây.”
Hinh Ý ngắm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người, cô đã trở lại, suốt hai năm, cô đi một vòng trái đất, rốt cuộc đã trở lại.
Cô lơ đãng nhìn chiếc vòng cổ của dân bản xứ còn treo trước ngực mình, nhớ đến người đàn ông đã mang đến những niềm vui cho cô tại Autralia, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi.
Anh thật sự là người tốt, cùng đi với mình ở châu Úc gần một tháng, dùng hết mọi cách làm cho cô vui vẻ.
Tuy cuối cùng ngày nghỉ của anh đã hết không thể không trở lại Mĩ, chính mình vẫn xem anh như bạn, nhưng anh chỉ cười trừ, nói sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.
Cô không thể phủ nhận, đó là người đàn ông ngoại trừ Vũ Chính có thể chính thức đi vào lòng cô, nhưng chẳng qua chỉ là một người bạn. Cô nói với anh rất nhiều chuyện, hoặc cũng là mặc kệ người kia là ai, cô chỉ cần một đối tượng để thổ lộ.
Thậm chí những yêu hận đối với người kia cô cũng không hề giữ lại mà nói hết cho anh nghe, có lẽ càng là vì một người chưa thân quen với mình cô mới có thể dũng cảm nói ra những hoang mang và đau khổ của bản thân như vậy.
Cô chỉ muốn cùng một người nào đó thoải mái tâm sự chuyện của cô, cô chưa từng nói ra tâm sự của mình với bất kì ai.
Hơn một tháng Hinh Ý đi cùng Dư Chân ở châu Úc trôi qua rất nhanh, một hôm, Dư Chân đưa cho Hinh Ý một sợi dây chuyền của dân bản xứ, nói: “Chờ lúc em hoàn toàn quên sạch về người đàn ông kia, anh có cơ hội không?”
Cô không trả lời, là vì không dám trả lời, cô không dám thừa nhận mình sẽ cho phép những dấu vết về người mà cả đời đều không có cách nào quên được biến mất trong lòng mình.
Cô chỉ có thể nhìn anh, dùng tình cảm của một người bạn mà trao cho anh một cái ôm, “Cảm ơn anh.”
Anh đã biết câu trả lời của cô, cũng không để lại bất kì phương thức liên lạc nào cho cô, thong dong bước về phía trước. Anh biết rõ lòng của cô đã hoàn toàn trao cho một người khác, nhưng mà anh vẫn phải liều mạng cố gắng để mình không hỏi phương thức liên lạc với cô, có lẽ chỉ có thể xem chuyến du lịch này như một cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ nhất.
Hinh Ý ở bên cạnh anh xác thực đã học được rất nhiều điều, tối thiểu cô học được cách phải làm cho mình luôn vui vẻ, rất nhiều chuyện chỉ cần bạn không quá chấp nhất, thì ra cũng không khó đối mặt như vậy.
Cho nên cô quyết định không hận Vũ Chính nữa, dùng hai năm làm cho mình bình tĩnh lại, cô tự nói với mình, dù cho có một ngày gặp lại anh, cũng có thể làm như người xa lạ mà lướt qua nhau, không còn cảm giác nào.
Nhưng mà, quyết định từ nay về sau không hận anh nữa lại cũng không có một chút biện pháp nào làm cho mình thôi không thèm nhớ đến anh nữa.
Lần này trở về là vì lần trước lúc gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói quá nhớ mình. Thật ra thì trong lòng cô rất rõ, tình cảnh của những người thân trong nhà đang rất khó khăn, theo lời của dì nói thì chính là “Giang Vũ Chính căn bản là đang đuổi cùng giết tận.”
Lúc ra đi, cô đã nói với mọi người trong nhà sẽ không để ý đến chuyện thị phi gì nữa, nhưng mà cô cũng hiểu được Giang Vũ Chính có thể làm được đến mức nào.
Cô cười khổ, chuyện trong nhà mình có thể nói mặc kệ nhưng làm sao mà không quan tâm được, dù có nhẫn tâm thế nào thì cũng là người nhà của mình, lần này dì và cậu đã tự mình đi cầu xin mẹ bảo cô trở về.
Thật ra thì lúc ra đi cô cũng biết mình không có khả năng không trở lại, có lẽ như Dư Chân nói, cô đang trốn tránh, nhưng mà cô có cách sao?
Về mặt tình cảm, ai cũng không thể thật sự làm được việc lùi lại một bước trời cao biển rộng. Có một số người một khi đã để ở trong lòng thì phải là cả đời.
Lúc Hinh Ý xuống máy bay, nhìn lên bầu trời bao la trên đỉnh đầu, trời đầy mây, lại nhìn thấy mặt đất có vài vũng nước như là trời vừa đổ mưa, lúc này và lúc ra đi có gì khác nhau? Hay là biến hóa quá lớn, lớn đến mức cả cô cũng không có cách nào nhận ra.
Sân bay to như vậy, sóng người tuôn ra, có người lưa luyến chia tay, có người tới đón nồng nhiệt ôm nau, Hinh Ý lại phát hiện lúc này chỉ có một mình cô lẻ loi, hành lí cũng chỉ có một chiếc ba lô.
Cô không nói với người nhà hôm nay mình sẽ về, cho nên cũng không có bất kì ai ra sân bay đón cô. Cô cũng biết rõ, người trong nhà trông ngóng mình trở về cùng lắm cũng chỉ hy vọng mình có thể cứu vãn được tình thế.
Đột nhiên trong nháy mắt, cô cảm giác được mình cũng không là gì cả, chỉ như một quân cờ bị người khác nắm lấy, một quân cờ người, mỗi một bước đều thân bất do kỉ. Cô có chút nhớ ba ba, người ba cô luôn có thể ý lại làm nũng. Nhưng mà, người ba yêu quý của cô sẽ không trở lại nữa.
Cô đi thật nhanh ngăn lại ngàn vạn những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cười khổ chính mình vì sao cứ mang cảm xúc hối tiếc than thở như vậy.
Ra khỏi sân bay, cô nhìn thấy xa xa có một chiếc xe, lòng trở nên căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập. Trên đời này có ngàn vạn những chiếc xe giống nhau, dù cho là hãng xe này cũng không phải chỉ có anh mới có. Nhưng mà cũng lại nhịn không được mà run lên, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Lái xe đứng bên cạnh cửa xe nhìn thấy cô bước ra khỏi cửa chính thì đi về phía cô. Giờ khắc này, cô có thể xác định nhất định là anh.
Làm sao anh lại biết hôm nay cô trở về?
“Phu nhân, hôm nay tiên sinh đặc biệt tới đón cô, hiện tại đang chờ cô trên xe!” Nói xong liền ngăn cô lại, đưa tay về chiếc xe, vô cùng cung kính.
Hinh Ý cắn môi, dùng sức đẩy anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Tôi không phải phu nhân của anh ta.” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhịp tim của cô nhanh hơn, chỗ đấy chỉ cần đi về phía trước thêm một trăm mét nữa, nhưng mà khoảng cách ngắn như vậy lại như là có đi cả đời cũng không hết.
Xe chậm rãi chạy đến bên cạnh cô, phối hợp với bước chân của cô đi về phía trước, cửa sổ thủy tinh chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống, giọng nói mà hai năm nay luôn quẩn quanh trong đầu cô cả ngày lẫn đêm vang lên, “Em còn đang trốn cái gì nữa?” Giọng nói lười biếng mà lộ ra một vẻ mệt mỏi, làm cho hốc mắt của Hinh Ý nong nóng.
Cô cười lạnh, cô đang trốn? Cô đang trốn cái gì chứ? Ngay cả hung thủ giết người cũng không cần trốn tránh, mà cô lại đang để ý cái gì chứ? “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?” Cô dừng bước, nhìn về phía trước hỏi ngược lại.
Vũ Chính nhìn một bên mặt quật cường của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Hay là em đang sợ cái gì?” Anh cũng cố gắng đè nén tâm tình của mình, từ lúc cô bước ra từ sân bay thì ánh mắt của anh đã không rời khỏi cô, dù cho cách một lớp thủy tinh nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô. Không phải là mơ, cô đã thật sự trở lại.
“Đã không sợ vậy thì lên xe đi.” Anh thật sự giữ từng chữ như vàng ngọc, bởi vì sợ nói ra thêm một chữ sẽ lộ ra tâm tình của anh bây giờ, tâm tình không yên như vậy, tựa như một thiếu niên mười mấy tuổi ngây thơ.
Hinh Ý ngồi trên máy bay mười mấy giờ vốn đã mệt mỏi, lúc này tâm tình lại kích động như vậy, đầu óc trống rỗng. Nghĩ thầm trong lòng, thật sự cũng không cần sợ, trước khi trở về đã nói phải bình tĩnh là đối mặt, thành phố này mặc dù lớn nhưng cả hai đều là người làm ăn, từ nay về sau cũng không thiếu cơ hội gặp mặt, không bằng thì lúc này đối mặt luôn cũng tốt.
Cô cũng chưa từng liếc mắt nhìn anh, đi thẳng sang bên kia mở cửa lên xe.
Sắc trời vốn đã tối, trong xe lại không bật đèn, khoang xe mặc dù rộng rãi nhưng lại làm cho Hinh Ý có một cảm giác bức bách khó hiểu. Lúc bước lên xe cô chỉ đảo mắt liếc nhìn chỗ anh ngồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc chăn dày đắp trên chân anh, trái tim như bị đâm thủng, nhói đau từng cơn.
Cô thắt dây an toàn lại rồi quay đầu nhìn sang cửa sổ, không liếc nhìn anh một cái, sợ ngồi gần kề mà liếc nhìn anh sẽ khiến nước mắt nơi vầng mắt của cô nhịn không được mà tuôn ra.
Vũ Chính cũng không nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững, thật lâu sau mới nói: “Em đã về.” Ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại vô cùng kiên định.