đầu những người khác). Ngón tay của cô chỉ lên những bậc thang kia, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Vũ Chính không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, trợn tròn mắt nhìn cô, một câu cũng không thể nói nên lời.
Mà Lý Tử Ngôn cũng bị những lời của cô dọa, anh vốn đứng phía sau Vũ Chính lập tức bước lên phía trước, “Cô… người phụ nữ này có phải điên rồi không? Cậu ấy không phải vì cô mà trở thành như vậy sao? Trên thế giới này ai cũng không có tư cách nói ra những lời kia, nhất là cô.”
Mắt của anh đỏ lên, chỉ cảm thấy đau lòng cho người anh em của mình, vì một người phụ nữ như vậy, đáng giá sao?
Hai người đứng trước mặt Vũ Chính mà giằng co, chỉ có tiếng gió không ngừng quanh quẩn bên kia.
“Thôi, đi thôi.” Vũ Chính tựa cả người vào xe lăn, nếu như không có sợi dây buộc cố định thân thể lại thì có lẽ cả người anh đã đổ xuống.
Anh cười khổ nhìn lên cầu thang, thật sự thì mình cũng không lên được. Nhưng mà ngay lúc Hinh Ý nói ra lời kia vì sao trong nháy mắt lòng anh đã không còn cảm thấy đau đớn? Bởi vì nó đã chết lặng mất rồi.
Hinh Ý chỉ cảm thấy thật khoan khoái, nhưng ngay lúc cô xoay người đi thì nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống. Tay nắm thật chặt vào nắm tay, loại cảm giác tự làm khổ mình nhanh chóng mang đến cơn đau xuyên thấu từng lỗ chân lông toàn thân. Dù cho như vậy, cô vẫn không ngừng tự nói với mình, đây chính là báo ứng của anh vì đã làm quá nhiều chuyện không có tính người như vậy.
Lý Tử Ngôn nhìn hai người yêu nhau nhưng lại càng ngày càng cách xa nhau thì nhẹ nhàng lắc đầu.
Cảm thấy một chút mất mát, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, mưa đã bắt đầu rơi xuống, tranh thủ thời gian muốn đưa Vũ Chính vào xe, thân thể cậu ta như vậy cũng không thể gặp mưa được.
Nhưng mà Vũ Chính nắm chặt bánh xe, không chịu để cho Lý Tử Ngôn đẩy anh ra xe.
Anh chỉ đứng trong mưa nhìn bóng dáng càng chạy càng xa của Hinh Ý, thẳng cho đến khi biến mất trong màn mưa.
Đây tột cùng là tang lễ của ai? Lâm ba? Hay là tình yêu và hôn nhân của anh và cô?
Vũ Chính toàn thân ướt đẫm nhưng lại không chịu để cho Lý Tử Ngôn đưa anh trở về bệnh viện, sau khi lên xe chỉ nói một câu: “Về nhà đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.” Sau đó không hề nói thêm tiếng nào nữa.
Trong nhà yên ắng, ngay cả người giúp việc cũng cảm thấy lạnh băng khác thường, mới vài ngày trước phu nhân của bọn họ còn rất vui sướng, sao lại gặp phải nỗi đau mất cha như vậy chứ? Hơn nữa Giang tiên sinh vừa trở về tình trạng cũng không ổn, tự nhốt mình trong phòng, cả ngày đều không bước ra ngoài.
Vũ Chính ở trong phòng nhưng không có lên giường nghỉ ngơi, chỉ ngồi trong sảnh nhỏ trong phòng ngủ, nhìn tấm ảnh kết hôn của hai người treo trên tường, ngồi đúng năm tiếng.
Trong phòng chỉ có hai ngọn đèn tường nhàn nhạt, ngọn đèn in bóng Vũ Chính lên tấm thảm, có vẻ cô độc cùng thê lương lạ thường.
Cơn đau đầu chiết tiệt liên tiếp đánh úp lại, anh đã đau đến nỗi ý thức gần như mơ hồ mới nhớ đến thuốc giảm đau. Tay run rẩy lục lọi trên bàn, lại cầm phải một tấm hình.
Cầm lên nhìn, cái gì đó đen sẫm, phía dưới viết một hàng chữ, anh nhận ra là chữ của cô. Sau khi nhìn lại thì đột nhiên giống như bị sấm sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.