̀n phế, anh bị liệt, sinh hoạt hàng ngày đều phải cần người khác giúp đỡ. Nói cho anh biết, không cần biết anh là ai, đến khi tiền chuộc đến, anh cũng sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.” Nói xong liền quăng Vũ Chính xuống mặt đất, bước thật nhanh ra ngoài.
Trong văn phòng tổng tài của Lâm thị.
Lâm Hinh Ý lòng nóng như lửa đốt ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, sau khi cô nhận được điện thoại của Lý Tử Ngôn thì lập tức liên lạc khắp nơi hỏi thăm tin tức. Đúng thật là Vũ Chính đã lên máy bay của mình trở về, nhưng mà anh căn bản không có về nhà, ngay cả nhà họ Giang cũng không có tin tức của anh. Nói như vậy, trên đường đi máy bay trở về anh đã mất tích, phi công cũng mất tích. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lý Tử Ngôn nói giờ đang trên đường từ Mĩ trở về, tuy hiện tại chuyện này chưa lần ra đầu mối nhưng cô có thể khẳng định, đây nhất định là có người cố ý gây nên.
Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, bởi vì nếu có việc riêng thì nhất định sẽ gọi điện thoại cầm tay, cho nên cô cầm điện thoại lên không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì hãy giúp tôi từ chối đi.”
Thư kí Amy giọng hơi run rẩy nói: “Người gọi điện thoại nói có chuyện rất quan trọng… ừm… chuyện của tiên sinh Giang Vũ Chính.” Cô cũng không chắc tâm tình lúc này của tổng tài thế nào, hình như vợ chồng đang gặp mâu thuẫn, nhưng cô biết rõ mình không nên biết quá nhiều.
Người bên kia cười ha ha nói: “Là như vầy, anh cả của chúng tôi gần đây buồn bực khó chịu, tâm trạng gần đây cũng không tốt lắm nha. Cho nên đã mời Giang tiên sinh đến nhà chúng tôi ngồi một lát, cô xem…”
Tay Hinh Ý hơi run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: “Nói, anh muốn thế nào?”
Người bên kia chân thành nói: “Chúng tôi cùng lắm cũng chỉ cầu tài thôi nha, cũng không cần nhiều, hai triệu đô la Mĩ, hơn nữa phải là tiền mặt. Chúng tôi sẽ thông báo thời gian, địa điểm cho cô sau, nhưng mà đương nhiên là càng nhanh càng tốt, như vậy chồng cô sẽ chịu khổ ít đi một chút.”
Hinh Ý nói tiếp: “Sức khỏe của chồng tôi không được tốt lắm, tôi xin các anh…” còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, toàn thân run rẩy, toàn bộ thế giới giống như chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình.
Chuông điện thoại di động vang lên gần nửa thế kỉ, cô cầm lấy điện thoại, toàn thân đều không còn chút sức lực nào.
Giọng nói của Lý Tử Ngôn trong điện thoại truyền đến: “Hiện giờ tôi đang ở sân bay, cô…”
Không đợi anh nói hết, Hinh Ý như đang nói chuyện với không khí: “Bắt cóc, Vũ Chính bị bắt cóc.”
Lý Tử Ngôn ở bên kia nghe được cũng sững sờ, nhưng chỉ vài giây sau, ngưng trọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai triệu đô la Mĩ, tiền mặt.” Cô nói ngắt quãng, thậm chí còn không rõ chính mình đang nói gì, trong đầu cô lúc này chỉ có Vũ Chính của cô.
Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát: “Chuyện tiền tôi sẽ lo, cô cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người kia chỉ cần tiền thôi, tuyệt đối sẽ không làm hại Vũ Chính.” Tự dưng sao lại bị bắt cóc? Ngay cả phi công cùng hộ lý đi theo chăm sóc cũng bị mất tích. Có ai đó đối với chuyện của nhà họ Giang rõ như lòng bàn tay chứ? Nếu như đúng như chính mình dự liệu thì người kia hẳn là không chỉ đơn giản là muốn tiền không thôi. Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt lại, nếu Vũ Chính có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ này.
Ảnh hưởng của Lý Tử Ngôn ở trong nước mặc dù không lớn bằng ở Mĩ nhưng dù sao cũng không thiếu các mối quan hệ, có thể dễ dàng liên lạc với người ở cả hắc bạch đạo. Huống chi, có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, rất nhiều chuyện chỉ cần chi ra chút tiền là có thể biết rõ. Anh thông qua nhiều con đường để tra ra, thì ra từ lúc Vũ Chính mất tích đến giờ, Giang Vũ Minh chưa từng xuất hiện lần nào. Hơn nữa theo như người của Giang thị nói, đã có rất nhiều kẻ bình thường vẫn xưng huynh gọi đệ với hắn đến thúc giục trả nợ. Lần này Vũ Chính bị bắt cóc, nhất định là có liên quan đến Giang Vũ Minh.
Chỉ là, điều anh sợ nhất chính là Giang Vũ Minh không chỉ muốn tiền. Lần này Giang thị xảy ra phong ba lớn như vậy, Giang Vũ Minh giống như một con chó cái gì cũng không biết, lại bị ép như vậy nên có thể sẽ cắn người. Huống chi, chuyện Giang Vũ Minh oán hận Vũ Chính cũng không phải chỉ ngày một ngày hai.
Thật ra thì trước khi Vũ Chính trở về anh đã muốn khuyên cậu ta trước tiên hãy chờ một thời gian, đến khi Giang Vũ Minh hoàn toàn mất đi khả năng đánh trả hãy trở về. Chỉ là… anh nhìn Hinh Ý ngồi như người mất hồn trên ghế sofa, cắn răng, gắt gao nắm chặt bàn tay.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ của hai người lại, hai người đều vô cùng căng thẳng, Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý nghe, sau đó anh bật sẵn thiết bị nghe lén cùng truy tìm.
“Bà Giang, ha ha, cho cô thời gian hai ngày, không cần biết cô chuẩn bị thế nào. Nhưng mà, cô cũng có thể chậm rãi mà chuẩn bị, chúng tôi nha, có rất nhiều thời gian chơi đùa với Giang tiên sinh.”
Giọng nói truyền đến tai Hinh Ý nghe rất dữ tợn, Hinh Ý trấn định nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong, nhưng mà anh có thể cho tôi nghe giọng của anh ấy một chút không?” Cô cẩn thận hỏi, rất sợ chọc giận đến hắn.
Bên kia im lặng một chút, hình như đang hỏi thăm ý kiến người bên cạnh, “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm gì anh ta, anh ta đang nghỉ ngơi rất tốt.”
Hinh Ý nghe được câu này thì tâm trạng lại càng nặng nề, hốc mắt tràn đầy vẻ bi thương. “Nghỉ ngơi” hai chữ này lọt vào tai thật đặc biệt chói tai.
Còn muốn nói gì nữa nhưng đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn nói: “Cô cứ chuẩn bị tiền cho chúng tôi đi nha, ngày mốt lúc tám giờ tối cô tự mình lái xe đến trước cổng lớn của công viên sinh thái, sau khi vào đó chúng tôi sẽ tự biết phải làm gì. Chỉ có một mình bà Giang thôi, cô rõ chưa?”
Lý Tử Ngôn bảo Hinh Ý phải kéo dài thời gian nói chuyện ra, anh và một đám nhân viên kĩ thuật đang tìm kiếm tín hiệu định vị toàn cầu phát ra từ mạng internet.
Đầu dây bên kia vô cùng không kiên nhẫn, “Đến lúc đó chúng tôi sẽ tự tìm đến tiếp ứng cho cô, tôi khuyên cô đừng nên giở thủ đoạn lừa bịp ra, tiền nếu chúng tôi không nắm trong tay thì Giang tiên sinh cũng sẽ không có được ngày tốt đẹp đâu.”
Không đợi Hinh Ý nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cúp máy.
Lý Tử Ngôn sau khi bắt được tín hiệu vệ tinh thì lao ngay vào văn phòng, văn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Hinh Ý, mờ mịt nhìn ra khoảng không ngoài ô cửa sổ bằng thủy tinh. Hai tay cô nắm thật chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh nhất định sẽ không sao.”
Trong căn phòng Vũ Chính bị nhốt, Giang Vũ Minh ngồi trên ghế salon, đốt một điếu xì gà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Một người phụ nữ trèo lên người hắn, hôn lên gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là có thể lấy được tiền rồi, hãy thoải mái hưởng thụ một chút đi, mặt anh làm sao mà như đang khóc tang vậy hả, anh nha, hẳn là nên nghĩ xem chúng ta sẽ đi đâu du lịch đây.” Vẻ mặt cô ta vô cùng mơ màng đang ảo tưởng xem mình phải xài tiền thế nào, kim cương, hàng hiệu, biệt thự… Thật sự nghĩ đến chỉ muốn bật cười.
Giang Vũ Minh phiền não đẩy cô ta ra: “Em thì biết cái gì? Hai triệu đô đối với Giang Vũ Chính còn chẳng đáng một sợi tóc, ông chủ lớn đằng sau tập đoàn JL đấy, cái chúng ta cần nghĩ là sau khi cầm tiền thì phải làm thế nào để thoát thân thì có.” Hắn thật sự sợ hãi mình có tiền cũng không còn mạng mà xài nữa. Nếu như Giang Vũ Chính chỉ là tổng tài của Giang thị, chỉ cần anh họ của hắn không sao, liên quan đến một tập đoàn lớn như vậy thật là nguy hiểm.
Người phụ nữ kia lại chẳng hề để ý đến nói: “Xong việc cứ xử lí hắn là xong, bây giờ không phải anh đang sợ hãi muốn lùi bước chứ? Nói cho anh biết nha, em mặc kệ, món tiền lớn như vậy không thể để vuột mất, hai triệu đô nha. Không nói đến những thứ khác, anh đang thiếu nợ rất nhiều, không có món tiền này, anh đi đâu mà kiếm tiền đây? Những tên kia dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy sao?” sau khi nói xong thì rút điếu xì gà của Giang Vũ Minh ra, dùng sức hút một hơi.
Giang Vũ Minh nghĩ, “Sao lại có thứ phụ nữ ngu xuẩn nghĩ đơn giản như em thế? Nếu giết Giang Vũ Chính, không chỉ có ở trong nước truy lùng, mà ở nước ngoài, với thế lực của tập đoàn JL, đất nước nào cũng sẽ không dung thứ hai người chúng ta đâu.” Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Vũ Minh vẫn không dám ra tay động vào một sợi tóc của Vũ Chính, thân đã bị liệt, còn tra tấn anh ta đến hai ngày, không biết có phải chết thì sẽ thật sự xong việc không. Dù sao thì cho dù có mở rộng cửa chính mời tên tàn phế này leo ra, chỉ sợ anh ta cũng không thể bò qua cánh cửa này được, “Là do anh ta bức tôi đến đường cùng, cũng đừng trách tôi.” Hắn cầm lấy chai rượu mạnh trên bàn, giống như đã ra quyết định mạnh mẽ uống một ngụm.