Tầm đột ngột mở miệng: "Bọn chúng đúng là người của hai doanh nghiệp này." Nói xong hắn rút một quyển sổ ném cho Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu nhận lấy, cúi xuống xem, là danh sách ghi chép thông tin của Công ty khoáng sản Cửu Châu.
Trần Bắc Nghiêu mở ra xem, thấy bên trong cách vài trang lại có một hai cái tên, dưới chân gạch bút đỏ. Tầm từ tốn giải thích: "Tôi theo bọn chúng vào tận bên trong công ty con, rồi theo chúng về tổng bộ ở Bắc Kinh. Tổng cộng có 25 người tham gia vào chuyến vận chuyển vũ khí giao cho Trần tổng buổi tối hôm đó, tôi đã tìm ra tên của bọn chúng."
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tầm cười cười, không lên tiếng. Mộ Thiện quay sang nhìn hắn, Tầm gần như bắt được ánh mắt của cô ngay lập tức, hắn nhếch mép cười, bộ dạng có phần đắc ý. Mộ Thiện trừng mắt với Tầm, nhưng trong lòng cô rất vui mừng. Nếu nói phán đoán của Trần Bắc Nghiêu là trực giác mách bảo thì thứ Tầm lấy được chính là chứng cứ trực tiếp. Chỉ cần lần theo dấu vết đó, thành công không còn xa xôi.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Tôi nhớ hai doanh nghiệp này hay làm từ thiện. Đặc biệt, họ thường quyên góp từ thiện ở nước ngoài, lần nào cũng quyên tặng máy móc và thực phẩm. Bọn họ dám dùng máy đào đất để vận chuyển vũ khí, hoạt động từ thiện cũng có khi chỉ là một vỏ bọc."
Cô vừa nói xong, đám đàn ông đều quay sang nhìn cô. Lý Thành cười: "Lời của chị dâu là một đầu mối rất quan trọng." Châu Á Trạch hết nhìn Mộ Thiện lại nhìn Trần Bắc Nghiêu cười cười.
Đinh Hành trầm mặc, nhưng khóe mắt cũng lộ ý cười.
Trần Bắc Nghiêu đặt tay lên vai Mộ Thiện, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.
Mấy người đàn ông lại trò chuyện một lúc, đồng hồ đã chỉ đến số mười hai giờ đêm. Thật ra lúc bọn họ đến đây, Mộ Thiện đã bắt đầu buồn ngủ, bây giờ cô càng díp mắt. Cảm thấy không thể gắng gượng, cô liền ngả đầu vào vai Trần Bắc Nghiêu, giọng nói của mấy người đàn ông ở bên tai mỗi lúc một xa dần.
Mộ Thiện dường như nghe thấy tiếng Tầm: "Các vị lão đại, tôi còn có một phát hiện nữa...", ngay sau đó cô chìm vào giấc ngủ.
Trần Bắc Nghiêu bận tập trung nghe Tầm báo cáo. Đột nhiên Tầm ngừng lại nhìn anh, anh mới phát hiện Mộ Thiện ngả đầu vào vai mình. Trần Bắc Nghiêu cúi xuống, chỉ thấy bờ mi dài của cô khép lại, hơi thở đều đều, guơng mặt vô cùng bình thản.
Tầm vẫn không lên tiếng, những người đàn ông khác đều dõi theo ánh mắt Tầm, bắt gặp cảnh Mộ Thiện ngủ ngon lành trên vai Trần Bắc Nghiêu.
"Có cần bế chị dâu lên gác không?" Lý Thành hỏi.
Trần Bắc Nghiêu muốn đợi Mộ Thiện ngủ sâu hơn, anh hạ giọng nói khẽ: "Không sao, cứ tiếp tục đi."
Tầm lên tiếng: "Trương Ngân Thiên hình như có một xưởng sản xuất vũ khí bí mật".
Mọi người sững sờ.
Thì ra Tầm nghe được cuộc điện thoại của mấy tên hắn đang theo dõi, thấy chúng nhắc đến một nơi gọi là "Kho lạnh". Từ nội dung cuộc trò chuyện, Tầm suy đoán, đó có thể là xưởng sản xuất vũ khí ngầm của Trương Ngân Thiên ở Trung Quốc. Phát hiện này khiến đám đàn ông há hốc miệng. Phải tìm bằng được xưởng sản xuất vũ khí bí mật mới coi như nhổ tận gốc hoạt động phạm tội của Trương Ngân Thiên.
Mấy đàn ông bàn bạc thêm nửa tiếng đồng hồ, Châu Á Trạch kêu nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn đêm. Bốn người đàn ông đều đói bụng, ai nấy đều không làm khách, ngồi vào bàn ăn ngon lành.
Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ di chuyển người Mộ Thiện rồi bế cô lên. Vừa đứng dậy, anh nghe thấy cô lẩm bẩm câu gì đó, mắt cô đột nhiên mở ra rồi lại nhắm nghiền.
Trần Bắc Nghiêu lập tức đứng yên. Động tác cứng nhắc của anh thu hút sự chú ý của bốn người đàn ông đang cắm cúi ăn đồ. Mọi người quay lại liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào có phần nũng nịu của Mộ Thiện: "Ông xã...đừng đi..."
Thanh âm của cô không to không nhỏ, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Tầm bật cười ra tiếng, Châu Á Trạch tuy không cười nhưng vẻ mặt không khác gì Tầm. Ánh mắt của Lý Thành ôn hòa đi nhiều, chỉ có Đinh Hành là thẫn thờ.
Người phụ nữ đang ở trong lòng Trần Bắc Nghiêu, tay trái buông thõng xuống, tay phải vô ý thức túm áo anh. Sự ỷ lại của cô khiến tim anh rộn ràng, anh chỉ muốn nhanh chóng bế cô lên gác, không cho đám đàn ông nhìn thấy bộ dạng của cô trong giấc mộng.
Nào ngờ Trần Bắc Nghiêu vừa đi hai bước, Mộ Thiện đột nhiên mở mắt nói: "Đinh Hành...Thật ra Đinh Hành rất đáng thương...Em và anh ấy không có gì..."
Trần Bắc Nghiêu không biết, Mộ Thiện tuy ngủ say nhưng từ trong tiềm thức, cô vẫn lo sợ khi cô mở mắt ra không nhìn thấy anh như hôm nọ, vì vậy cô mới kêu anh đừng đi.
Về phần Đinh Hành, lần đầu tiên đến nhà, anh nói thời hạn ngồi tù của anh không ít hơn Trần Bắc Nghiêu. Trong lòng cô vẫn canh cánh điều này nên lúc mơ mơ màng màng, cô nói ra những lời tự đáy lòng. Mộ Thiện không ý thức được xung quanh còn có người khác, cô buông một câu không đầu không cuối rồi lại vùi vào lòng Trần Bắc Nghiêu ngủ tiếp.
Câu nói của cô khiến Trần Bắc Nghiêu cứng đờ, thần sắc của bốn người đàn ông cũng thay đổi.
Đinh Hành ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía trước. Nhưng từ góc độ của anh chỉ thấy bóng lưng cao lớn của Trần Bắc Nghiêu bế Mộ Thiện đi lên cầu thang.
Về phòng ngủ, Trần Bắc Nghiêu nhẹ nhàng đặt Mộ Thiện lên giường, lặng lẽ ngắm cô một lúc rồi cầm tay cô đưa lên môi hôn. Sau đó anh mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trần Bắc Nghiêu mở vòi nước, tạt nước lạnh lên mặt. Anh ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt băng giá, ánh mắt mắt u ám vằn tia máu của mình ở trong gương.
Có lẽ những ngày qua mệt mỏi quá độ, có lẽ sự dịu dàng của Mộ Thiện quá rung động lòng người, cũng có lẽ do thái độ thương xót Đinh Hành của cô vừa rồi, trong lòng anh có một con sóng dâng trào, giống như những buổi tối bị dục vọng giày vò trước đây. Anh chỉ thấy một cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn nhấn chìm bản thân. Lúc này anh không muốn bận tâm bất cứ điều gì, không muốn ngồi tù, không muốn chuộc tội. Anh chỉ muốn lập tức ra đi, muốn ôm cô, hôn cô hơn lúc nào hết.
Nghĩ đến đây, Trần Bắc Nghiêu liền mở cửa nhà tắm đi ra ngoài. Vừa ngẩng đầu, toàn thân anh hóa đá.
Dưới ánh đèn vàng mát dịu, Đinh Hành không biết vào phòng từ bao giờ. Anh ngồi ở đầu giường, cúi xuống nhìn Mộ Thiện ngủ say, dáng vẻ của anh như bức tượng điêu khắc im lìm ngàn năm.
Sắc mặt Trần Bắc Nghiêu trở nên lạnh lẽo.
"Ra ngoài."
Đinh Hành từ từ ngẩng đầu, đối diện với Trần Bắc Nghiêu: "Không ngờ cũng có lúc tôi không muốn giết chú."
Trần Bắc Nghiêu nhíu mày, nhưng Đinh Hành không có phản ứng khác, lại cúi xuống tiếp tục ngắm Mộ Thiện. Sau đó Đinh Hành cất giọng hết sức dịu dàng: "Thiện Thiện, em cảm thấy tôi đáng thương lắm sao?"
Mộ Thiện đang trong giấc mộng nên không nghe thấy những điều anh nói. Nếu cô mở mắt vào lúc này, cô sẽ thấy đôi mắt của người đàn ông trước mặt lấp lánh ý cười và sáng ngời như lần đầu tiên cô gặp anh.
Sau đó Đinh Hành đứng dậy, anh bỏ hai tay vào túi quần, gương mặt anh khôi phục vẻ thư thái tùy ý như thường ngày. Anh thản nhiên đi ra khỏi phòng ngủ mà không nhìn Trần Bắc Nghiêu thêm một lần.
Trần Bắc Nghiêu dõi theo bóng Đinh Hành, cuối cùng anh quay lại nhìn người phụ nữ ở trên giường, trầm mặc hồi lâu.