ánh rõ ràng mới làm ra trong ngày hôm nay, vẫn còn hơi nong nóng, rõ ràng không thể “tiện đường” mua về.
Anh vẫn nhớ đến sở thích của cô, vượt ba trăm cây số mang về cho cô.
Giống như trước đây, mỗi khi anh từ thành phố Lâm về huyện, ba lô của anh lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn vặt con gái thích, thỉnh thoảng còn có chiếc kẹp tóc rất đẹp. Vậy mà anh luôn nói: “Tiện tay mua về”.
Mộ Thiện cầm tách trà, trà Thiết Quan Âm có mùi thơm nồng nhưng vị lại tương đối đắng.
Trong suốt bữa ăn cả hai đều im lặng, mãi đến khi điện thoại di động của Mộ Thiện reo vang.
Là mẹ cô gọi, giọng nói bà vừa vui mừng vừa sốt ruột.
“Thiện Thiện, con có bạn làm nghề bất động sản phải không?”
Mộ Thiện nhìn Trấc Bắc Nghiêu ở phía đối diện, gương mặt anh thâm sâu như nước.
“Sao vậy mẹ?”
Hóa ra có một công ty bất động sản ở thành phố Lâm về huyện đầu tư xây dựng một con phố buôn bán dành cho người đi bộ. Đây là lần đầu tiên ở huyện xuất hiện sự kiện này nên gây tiếng vang rất lớn.
Mẹ Mộ Thiện có ít tiền tiết kiệm, từ trước đến nay bà luôn muốn mua một cửa hàng thích hợp rồi cho thuê, lấy tiền thuê nhà để dưỡng lão. Nghe tin mở phố bộ hành, bà liền đi hỏi với thái độ thăm dò, nào ngờ sau khi đối phương xem tài liệu đăng ký của bà, nói ông chủ là bạn cũ của Mộ Thiện, đồng ý bán rẻ hai gian hàng cho bà.
“Thiện Thiện, người bạn của con là ai? Có phải là đàn ông không?” Ngữ khí của mẹ cô có vẻ mong chờ: “Con không còn nhỏ nữa, nếu là đàn ông, điều kiện không tồi, con có thể cân nhắc xem sao”.
“Mẹ, con đang bận việc, về nhà con gọi cho mẹ sau”. Nếu mẹ cô biết người đó là Trần Bắc Nghiêu, không biết mẹ cô sẽ phản ứng như thế nào?
“Lần nào nói với con chuyện này, con cũng toàn đánh trống lảng”. Bà Mộ có vẻ không vui: “Nghe nói công ty đầu tư đó lợi hại lắm, họ còn mua cả quả đồi ở phía sau trường học của con. Đất ở đó không phải là rẻ, nghe nói họ dùng để xây công viên…”.
Mộ Thiện sững sờ.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Nghiêu: “Anh mua mảnh đất sau trường học?”
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát rồi gật đầu.
Cô không thể tin được: “Công viên Bắc Thiện?”
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt kiên định. Thần sắc Mộ Thiện lạnh hẳn.
Câu chuyện về mảnh đất đó rõ ràng chỉ là một lời nói đùa.
Đằng sau trường học của Mộ Thiện có một khu đất rất đẹp. Lúc đó Trần Bắc Nghiêu thường dẫn cô đi hồ nước câu cá, dẫn cô đi hái hạt dẻ hoặc cùng cô trốn học lên triền đồi nằm phơi nắng.
Nghe nói mảnh đất sẽ bị đem bán, Mộ Thiện nói với Trần Bắc Nghiêu bằng một giọng đầy tiếc nuối: “Cảnh ở đây đẹp như vậy, xây nhà thì lãng phí quá. Nơi này nên xây một công viên để tất cả mọi người được vui chơi miễn phí”.
Lúc đó Trần Bắc Nghiêu chê cô không có đầu óc kinh tế.
Mộ Thiện tức giận lao vào người anh, đè anh nằm xuống bãi cỏ. Anh cười tươi và ôm cô vào lòng: “Được rồi, công viên thì công viên. Đợi khi nào anh kiếm được tiền, anh sẽ mua tặng em”.
Mộ Thiện ngẫm nghĩ một lúc rồi hưng phấn viết bốn chữ “Công viên Bắc Thiện” lên mặt cỏ. Sau đó cô túm cổ áo anh: “Anh nhớ để lại một khoảng đất trong công viên để em xây nhà, trước cửa nhà có ao nhỏ, đằng sau trồng một hàng cây liễu…”
Thế mà bây giờ…người không có đầu óc kinh tế là ai?
Trong cảnh đẹp xa vời đó, có phải anh để lại một khoảng đất xây nhà, đào sẵn ao nước, trồng sẵn cây xanh? Liệu anh đã từng đứng trên mảnh đất đó, phóng tầm mắt về phía xa xa và nhớ đến lời hứa ấu trĩ của thời niên thiếu?
“Bắc Nghiêu, anh muốn gì?” Ngữ khí của Mộ Thiện có phần cứng rắn.
Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ nhìn Mộ Thiện. Vài giây sau, gương mặt anh hơi đỏ ửng.
“Mộ Thiện!” Anh cất giọng trầm thấp nhưng mạnh mẽ: “…Tôi muốn theo đuổi em một lần nữa”.
Đầu óc Mộ Thiện nổ tung, nhưng lời tỏ tình của anh không khiến cô hoảng loạn, ngược lại cô tỉnh táo chất vấn: “Anh không hận tôi sao? Lúc chúng ta chia tay, anh từng nói không muốn gặp lại tôi nữa”.
“Tôi đã từng trách em”. Trần Bắc Nghiêu nói rất chậm: “Trách em tại sao không kiên trì thêm một thời gian”.
Tim Mộ Thiện nhói đau.
“Vì vậy…”. Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô: “Tôi đành phải tự mình kiên trì lâu hơn”.