Ăn xong cơm trưa, Tiêu Trạch rời khỏi xưởng sửa chữa, về công ty. Ở xưởng, Nhan Hoan được đón tiếp một người mà cô không muốn gặp nhất.
Lãnh Thế Hùng đến đây là vì chuyện của Lãnh Tiểu Mạn, gặp vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Hoan, ông ta cũng ngại nói ra kịch bản đã được sắp sẵn trong bụng. Nhan Hoan nói: “Lãnh tiên sinh hạ cố tới xưởng sửa chữa, muốn sửa xe sao?”
“Không, Tiểu Hoan…” Lãnh Thế Hùng khẽ cắn răng, nói: “Tiểu Mạn tự sát, ta muốn con nói Tiêu Trạch đi thăm nó một chút, nếu được thì, xin con hãy nhường Tiêu Trạch lại cho nó.”
Một ngọn lửa bùng cháy từ nơi ngực trái, dần dần lan tỏa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt tâm can, Nhan Hoan nhăn mày rống lên: “Ông nói cái gì? Dựa vào đâu mà tôi phải nhường Tiêu Trạch lại cho cô ta, vì cô ta là con gái quý báu của ông, còn tôi chỉ là kẻ qua đường không ai hỏi đến?”
“Con cũng là con gái của ta.” Lãnh Thế Hùng hoàn toàn không muốn đến tìm Nhan Hoan vì chuyện như thế này, cũng biết yêu cầu như vậy rất vô lý, nhưng ông ta không chịu nổi tiếng khóc lóc của Từ Giai Oánh và lời đe dọa tự sát của Lãnh Tiểu Mạn. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ông ta không muốn thấy ai phải hi sinh hạnh phúc. Nhưng ông ta cho rằng tính cách Nhan Hoan rất kiên cường, dù cho không có Tiêu Trạch thì cô vẫn có thể sống tốt, Lãnh Tiểu Mạn thì không như vậy, một cô bé được nuông chiều từ nhỏ, tâm hồn yếu đuối không thể chịu nổi đả kích lớn.
Đáy mắt Nhan Hoan lộ ra sự căm ghét, cô tuyệt tình bác bỏ lời ông ta, “Nếu tôi là con gái của ông, tại sao ông lại vứt bỏ tôi, ông dồn toàn bộ tình thương của người cha cho đứa con gái bảo bối của ông và Từ Giai Oánh, cho cô ta một cuộc sống vô ưu vô lo, lớn lên như một nàng công chúa. Còn tôi thì sao, ông đã cho tôi cái gì, ngoại trừ sinh mạng, chính là hận thù vô tận. Lãnh Thế Hùng, ông biết không, từ tận đáy lòng, tôi khinh thường loại đàn ông bội tình bạc nghĩa, không có trách nhiệm với gia đình, không có lập trường, không kiên định, suốt đời bị người ta sắp đặt như ông!”
Bị con gái xem thường, khỏi phải nói tâm trạng Lãnh Thế Hùng khó chịu đến mức nào, ông ta vội vàng giải thích: “Ta đã ân hận, đã đi Anh Quốc tìm con, muốn cho hai người cuộc sống sung túc, nhưng chính con và mẹ con đã không theo ta trở về.”
“Đúng là ông đã tới tìm tôi, nhưng giây trước ông vừa đi thì giây sau Từ Giai Oánh đã đuổi đến, với tính cách như bà ta mà có thể chấp nhận được chúng tôi sao? Ông muốn có được chuyện tốt như Nga Hoàng Nữ Anh [1] à? Ông nghĩ ông là ai, một người đàn ông vô trách nhiệm, lại càng không xứng làm ba của tôi. Nói cho ông biết tôi sẽ không nhường Tiêu Trạch cho bất cứ kẻ nào, con gái quý báu của ông nếu không muốn sống nữa thì đi chết đi, có chết một trăm lần tôi cũng sẽ không bảo Tiêu Trạch liếc nhìn cô ta một cái. Phiền ông từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi với ông chẳng có bất cứ quan hệ nào hết, không gặp lại, không tiễn.”
Nhan Hoan thở hồng hộc bỏ đi, Lãnh Thế Hùng đứng nguyên tại chỗ. Bị hạ thấp, chế nhạo thậm tệ, tất cả cũng đều do ông ta tự mình chuốc lấy.
Nhan Hoan đi vào phòng nghỉ, ngồi phịch xuống ghế, tay cầm cốc cũng run lên, cô vội vã uống một ngụm nước lớn, yết hầu bị nghẹn, “Khụ khụ khụ…”
Phun nửa chỗ nước ra khỏi miệng, Nhan Hoan không ngừng ho khan. Cô cầm khăn mặt lau vết nước trên khóe miệng, lau đi vành mắt không biết là bởi ho khan dữ dội hay vì cái gì mà đã ướt nhòe…
[1] Nga Hoàng là một nhân vật nữ sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc, theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì bà và Nữ Anh đều là con gái của đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của đế Thuấn Diêu Trọng Hoa. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ.