n Hoan nói: “Em hiểu ông ấy thật lòng rất tốt với em, coi em như con gái ruột. Anh biết không, từ sau khi Lãnh Thế Hùng không quan tâm đến em, em không chịu thừa nhận mình có một người cha nào nữa, nhưng hình tượng người cha ấy trong đầu vẫn luôn rõ rệt. Bị viêm dạ dày cấp tính là ông ấy đưa em đi bệnh viện, lần đầu tiên em đánh nhau với người ta là ông ấy đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh, lễ tốt nghiệp đại học của em cũng chỉ có mình ông tới tham dự…
Rất nhiều chuyện sau khi lớn lên mới hiểu được, mẹ em và ông ấy yêu nhau rất sâu đậm, ông ấy cũng thực sự quan tâm, che chở cho em, đôi khi em rất muốn gọi ông ấy một tiếng ba, làm nũng với ông ấy, tự do thoải mái trước mặt ông, nhưng giữa em và ông ấy từ lâu đã bị ngăn cách bởi một bức tường cao.”
Nước mắt ngân ngấn trong khóe mắt đỏ hoe, Nhan Hoan cố gắng không khóc, “Em muốn nhận lỗi với ông ấy, nhưng lại sợ ông ấy không tha thứ cho em.”
“Nhan Hoan mà anh quen là một cô gái dũng cảm.” Tiêu Trạch rút cánh tay đang đặt dưới đầu cô, với điện thoại đặt trên đầu giường, anh bấm một dãy số, đưa cho Nhan Hoan.
Nhìn số điện thoại không ngừng chớp nháy trên màn hình, Nhan Hoan chần chừ do dự, cuối cùng trước khi Pierce lên tiếng, cô khụt khịt mũi, “Hi!”
“…” Phía bên kia bờ đại dương xa xôi, Pierce hiển nhiên sửng sốt hồi lâu, mãi mới hỏi: “Hoan Hoan?”
“Là con.” Nhan Hoan nắm chặt điện thoại, trong lòng thấp thỏm bất an.
“Có chuyện gì sao?”
Loại ngữ khí không mặn không nhạt này khiến Nhan Hoan rất áp lực, cô siết chặt điện thoại đến nỗi phát ra những tiếng kêu nhỏ, dưới ánh mắt cổ vũ của Tiêu Trạch, cô hít sâu một hơi, nói: “Muốn nói với người một câu xin lỗi.”
“…”
Pierce trầm mặc, khiến khí thế của Nhan Hoan chùng xuống, vẻ mặt quạnh hiu.
“Đêm nay con đã nhìn Tiêu Trạch đua xe với người khác, anh ấy suýt nữa… suýt nữa đã…” Nhan Hoan nói: “Trước kia, con không hiểu được loại tâm trạng đó, luôn hiểu lầm người, bây giờ con đã hiểu, cũng biết bản thân đã sai, người có thể tha thứ cho con không? Còn có thể tiếp tục làm… ba của con không?”
Ở đầu bên kia, Pierce chuyển điện thoại sang tai khác, khóe môi hiện lên nụ cười, trong con ngươi màu xanh da trời ngập tràn sự cưng chiều. Ông nói: “Chỉ cần con vẫn muốn.”
“Con đương nhiên muốn.” Nước mắt đong đầy, Nhan Hoan cắn chặt môi không để phát ra tiếng nức nở, sợ sẽ khóc òa lên. Điện thoại bị Tiêu Trạch cầm lấy, “Thật xin lỗi Hill tiên sinh, hiện giờ cảm xúc của cô ấy hơi kích động.”
“Tiêu?” Pierce hỏi.
“Vâng, tiên sinh.”
“Từ giờ trở đi cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho con bé, tính mạng đối với cậu rất quan trọng, nhất thiết đừng để tôi nghe được tin gì đề cập đến chuyện cậu đi đua xe.”
“Tiên sinh yên tâm, chuyện đã đồng ý với ngài cháu nhất định sẽ làm được.” Trong mắt Tiêu Trạch lóe lên vẻ đắc ý, chuyển điện thoại qua cánh tay đang truyền nước, anh đưa tay lành lặn dịu dàng lau đi vệt nước mắt bên má Nhan Hoan.
Nhan Hoan gạt lệ nghi ngờ nhìn anh, nụ hôn của Tiêu Trạch đáp xuống đỉnh đầu cô, anh vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại với Pierce. Sau khi cúp máy, Nhan Hoan chất vấn Tiêu Trạch đã giấu cô đồng ý với Pierce chuyện gì, Tiêu Trạch ngậm miệng không nói, Nhan Hoan giả vờ tức giận quay mặt đi chỗ khác. “Em đã bao giờ nói cho anh, em quay trở lại thành phố C, một nửa nguyên nhân là vì nơi này có Dạ Sâm?”
“Vì người đàn ông khác sao?” Tiêu Trạch bình tĩnh hỏi.
“Đúng!”
“Rất tốt!”
Nhan Hoan chưa kịp suy nghĩ rất tốt của anh có ý gì, ngực trái đột nhiên bị một sức lực phủ lên bóp mạnh khiến cô đau nhói.
“Đau!” Cô quát.
“Em nói như thế, anh sẽ ghen, anh ghen thì sẽ tức giận, tức giận thì sẽ phải trừng phạt em.” Tiêu Trạch cắn lên vành tai cô.
Nhan Hoan vội vàng giải thích: “Em chỉ ngưỡng mộ kỹ thuật đua xe của hắn, không có yếu tố tình cảm nam nữ.”
Động tác cắn biến thành ngậm, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, bàn tay to trên ngực lại bắt đầu xoa nắn. Tiêu Trạch hỏi: “Có đúng thế không?”
“Đương nhiên.” Nhan Hoan không đẩy bàn tay đang làm loạn ra, mà lại áp tay của mình lên ấn xuống, “Tiêu Trạch, em muốn xin lỗi anh.”
“Tại sao phải xin lỗi anh?”
“Bởi vì em đã nói anh ngay cả em cũng không thắng được, em đã xem thường anh. Nếu như đổi thành một chiếc xe khác chạy trên Bình Sơn chạm đất bền mà không bị trượt, thì em và cả Dạ Sâm đều không phải đối thủ của anh. Nhưng mà, em không hiểu, tại sao anh không thể hiện thực lực chân chính của mình ra cho mọi người thấy?”
Tiêu Trạch đưa tay vén lọn tóc bên thái dương cô, vẻ mặt chăm chú: “Bởi vì chưa gặp được mục tiêu khiến anh phải truy đuổi.”
Đôi đồng tử trong veo của Nhan Hoan toát lên sự mềm mỏng: “Vậy bây giờ thì sao, gặp được mục tiêu khiến anh phải truy đuổi rồi à?”
“Còn phải hỏi ư!”
Nhan Hoan ôm cổ Tiêu Trạch, rúc vào lồng ngực anh, “Tiêu Trạch, anh mới là Chiến thần Bình Sơn chân chính, Chiến thần của em. Nếu như em biết anh mới là Chiến thần đường núi của thành phố này, và biết được em sẽ yêu anh, em nhất định sẽ sớm quay về, lái GTR xuất hiện trước mặt anh.”
“Sau đó thì sao?” Tiêu Trạch hỏi.
“Giơ thẳng ngón giữa vào anh.” Nhan Hoan nói xong không nhịn được bật cười.
“Còn muốn giơ ngón giữa với anh nữa à?” Khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, Tiêu Trạch rút một cánh tay dịch xuống phía dưới, nói: “Nhưng mà, anh lại càng thích giơ ngón giữa với em hơn.”
Đụng chạm cách một lớp quần jeans, Nhan Hoan vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, cô lắc lư thân mình cười khanh khách không ngừng, trong lúc náo loạn đột nhiên phát hiện chai truyền dịch đã hết từ bao giờ, một dòng máu rất dài đang chảy ngược ra ống.
Nhan Hoan ngồi bật dậy, luống cuống rút kim ra. Vẫn là Tiêu Trạch tỉnh táo quyết đoán, anh vạch băng dính ra, rút cây kim rồi đè vào vết máu chảy, nhe răng trừng cô.
Nhan Hoan ngồi chồm hỗm trên giường, giúp anh ấn vào lỗ kim: “Xin lỗi.”
“Có ích gì?”
“Vậy bây giờ làm sao? Cũng đâu thể ăn thịt em chứ.”
Hai mắt Tiêu Trạch tỏa sáng, “Chủ ý này không tệ.”
“Anh lúc nào cũng thế…”
“Nghi ngờ năng lực chiến đấu của anh sao?”
“Sợ anh mệt thôi.”
“Cứ lo cho em trước đi…”
Anh nhanh chóng áp đảo cô xuống dưới, bắt đầu hung hăng yêu cô, nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, anh đột nhiên dừng lại, lật người rời khỏi người cô: “Xin lỗi, em yêu, anh chóng mặt quá.”
“Chóng mặt?” Bị trêu đùa khó mà nhịn nổi, hai mắt đã phủ sương, Nhan Hoan nhíu mày nhìn anh, gò má bị lửa nhiệt huyết nhuộm hồng đẹp vô cùng.
Tiêu Trạch chỉ lên cái đầu và cánh tay bị thương, “Lòng có dư nhưng lực không đủ, muốn thì em tự ngồi lên đi.”
“… Anh xác định muốn làm như vậy sao?”
“Em không muốn thì thôi.”
Nhan Hoan cắn môi dưới, nói: “Bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ, em thấy vẫn là đừng làm…”
“Không làm càng chóng mặt!” Tiêu Trạch bỗng ngồi bật dậy, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo lên người anh, nhắm ngay vào “em trai” đang nóng lòng chờ đợi. Đột nhiên bị kéo dậy khiến Nhan Hoan giật mình kêu lên, bàn tay nhỏ bé chống lên cơ bụng rắn chắc của anh, thở mạnh: “Anh giả vờ, hư hỏng!”
“Hư mà!” Tiêu Trạch cố ý rướn người lên.
Sự va chạm làm nơi chật chội căng đầy khiến Nhan Hoan bắt đầu rên rỉ, “Nhẹ thôi!”
“Không thích kích thích như vậy sao? Vì những người thật sự quan tâm đến chúng ta, sau này em và anh không được đua xe, coi nhẹ tính mạng nữa, nhưng vẫn có thể như thế này, điên cuồng mà… làm tình.”
…
Tảng sáng trời vẫn còn mờ tối, Nhan Hoan xuống lầu mua điểm tâm, vừa rẽ vào bên cạnh một tòa nhà, đột nhiên cô bị người từ phía sau che kín mắt bịt miệng, ấn người lên vách tường.
Hơi thở đàn ông lạnh lẽo cùng với mùi thuốc lá bất ngờ xộc vào khoang mũi, chưa kịp phản ứng, má bên phải đột nhiên có cảm giác mềm mại khác thường khiến lòng cô khẽ run lên.
Chậm rãi mở mắt ra, người đã biến mất, cảm giác như cánh bướm nhè nhẹ vẫn còn rõ ràng y nguyên.
Trong một góc khuất giữa những tòa cao ốc san sát như rừng, không dám tiến ra nửa bước, cho đến khi tiếng động cơ dần dần đi xa, thẳng về hướng Bắc…
Dạ Sâm sống ba mươi hai năm, lần đầu tiên có cảm giác hứng thú như vậy với một người phụ nữ, có điều hắn còn chưa kịp hiểu rõ sự hứng thú này là thích hay là tình cảm nặng sâu, thì đã bị người ta trục xuất khỏi thế giới của cô…