“Chiếc xe kia của anh có thể chịu đựng được không? Reventon không thể so với GTR, chạy đường núi bất cứ lúc nào cũng có thể bị trượt, nếu vậy thì, dùng xe của em.”
“Không được.” Tiêu Trạch lập tức bác bỏ.
Nhan Hoan nhăn mày hỏi: “Tại sao không được?”
Tiêu Trạch nói: “Cả em cả Reventon đều nằm trong ván cược.”
“Tiêu Trạch!” Nhan Hoan nổi giận.
“Anh cam đoan với em, anh sẽ không để thua mất em, càng không để xảy ra chuyện gì hết. Tin tưởng anh một chút được không?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả…” Làn môi ấm áp hạ xuống, trăn trở triền miên, cô rất cần một nụ hôn để có thể thả lỏng tâm tình.
Tiêu Trạch vỗ về người trong ngực, ánh mắt dữ dằn đảo qua bức tường thủy tinh, đám thư ký cầm đầu là Amy đều nghẹn họng nhìn trân trân, tất cả lập tức biến sắc, hoảng sợ quay người, người thì cầm tờ báo lên nhưng lại đọc ngược, người thì cầm con chuột lên để gọi điện thoại, nhất thời tình thế hỗn loạn vô cùng.
Trước khi còn có thể khống chế sự nhiệt tình, Tiêu Trạch vội vàng dừng ngay lại, Nhan Hoan đề nghị đến chỗ Aken xem băng ghi hình trận đấu của Dạ Sâm, Tiêu Trạch lại muốn cô cùng anh đến kiếm đạo quán, hơn nữa lại rất kiên quyết. Nhan Hoan cho rằng anh muốn thả lỏng tâm tình trước trận đấu, không muốn nhắc đến bất kỳ chủ đề gì có liên quan đến đua xe.
Trong kiếm đạo quán, Tiêu Trạch trịnh trọng đặt vào tay Nhan Hoan một bộ đồng phục kiếm đạo hoàn toàn mới, anh nói: “Sau lần đó anh đã gọi người làm cho em một bộ theo yêu cầu, thử xem có vừa không.”
Hành động của anh khiến Nhan Hoan vô cùng kinh ngạc, nhìn trong ánh mắt anh có sự mừng rỡ, cô nhắc lại câu chế giễu của anh ngày đó: “Không phải nói em thích hợp luyện tản đả à?”
Tiêu Trạch nhướng mày, trêu chọc cô: “Tản đả ở trong kiếm đạo.”
“Hừ!” Nhan Hoan ôm bộ đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm như nâng bảo bối, đi vào phòng thay đồ, sau khi lần lượt cởi trang phục của mình, cô mặc bộ đồ kiếm đạo vào, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa mặc xong.
Tiêu Trạch khoanh tay chờ ở cửa nói vọng vào: “Có cần anh giúp em một tay không?”
Tiêu Trạch đẩy cửa bước vào, huýt sáo nhìn đôi chân dài đang lộ ra ngoài, anh đưa tay định cởi áo. Nhan Hoan đè tay anh lại: “Này, người ta buộc lại rồi.”
“Xấu lắm.” Tiêu Trạch lần lượt cởi dây buộc từ ngoài vào trong, đầu ngón tay vô tình cố ý lướt qua làn da nhẵn mịn, sau đó lại từ trong ra ngoài buộc lại thành nút thắt đẹp đẽ. Sau đó anh giúp cô mặc quần, thắt đai lưng, sợi đai trước đó vật lộn mãi không xong, bây giờ dễ dàng biến thành một cái nơ vừa xinh xắn vừa chắc chắn trong tay anh.
Bàn tay của nghệ thuật gia!
“Tiêu Trạch.”
“Hử?”
“Anh có vẽ tranh lại không?”
Tiêu Trạch nhét gọn gàng phần thừa của đai lưng, nói: “Vậy em có kéo đàn lại không?”
Đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm mặc trên người cô cực kỳ bảnh, trông vô cùng khí thế. Tiêu Trạch không đeo dụng cụ bảo hộ, đi chân trần cùng cô tập luyện cách thức dàn trận cơ bản nhất, những tiếng hò hét quanh quẩn trong kiếm đạo quán mênh mông, sau đó không biết là ai khiêu chiến trước, hai thanh kiếm trúc đối chọi áp sát, sau đó Nhan Hoan không đi theo chính đạo mà lại đột nhiên dùng tản đả, sau đó cô thành công khiến anh ngã nhào, nhưng chỉ vỏn vẹn một giây đã lại bị anh lật người đè xuống.
Ngắm nghía ngũ quan mê người phía dưới, Tiêu Trạch nói: “Lúc đó anh cực kỳ cực kỳ muốn hôn em, nhưng ánh mắt em sáng như vậy, khiến đáy lòng anh sinh ra cảm giác phạm tội.”
Nhan Hoan hơi giương cằm, hàng mi khẽ chớp, chậm rãi nhắm mắt lại…
*
Giờ đang là chuyển giao giữa cuối thu đầu đông, nhiệt độ lạnh giá vẫn không thể ngăn được các người đẹp chân dài mặc váy ngắn quần ngắn nhìn xuyên thấu, có thể thấy được ở khắp nơi trên đỉnh Bình Sơn.
Biết được tin tức, Giản Ninh đã lên núi từ sớm, khó chịu không muốn đứng cùng một chỗ với Lý An Thần, Bạch Diệc Phong chẳng có tí hứng thú nào với việc đua xe, anh ta ôm một cô gái xinh đẹp đi đánh dã chiến, còn Hạ Thiệu Nhiên đã trở về từ lâu giờ đang ngồi một mình trong xe, nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến ngẩn người.
Ánh sáng trắng bất ngờ lóe lên khiến anh ta nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, bên ngoài xe, một cô gái trẻ tóc quăn gợn sóng mặc áo khoác mỏng đang nhắm thẳng máy ảnh vào anh. Cô gái trẻ mỉm cười ngọt ngào nhanh chóng bấm nút chụp. Đèn flash chói mắt, Hạ Thiệu Nhiên tỉnh bơ nhìn cô, cô gái trẻ phồng má lắc lư cái đầu chọc tức anh, Hạ Thiệu Nhiên làm bộ đẩy cửa xuống xe, cô gái nhanh như chớp chạy tới vị trí an toàn rồi quay lại lè lưỡi làm mặt ngáo ộp với anh.
Hạ Thiệu Nhiên không né tránh, khóe môi cong lên một nụ cười không thể phát hiện ra.
Dạ Sâm, một trong hai đấu thủ của cuộc đua xe, đang dựa vào một chiếc Acura NSX [2] màu đen đã qua cải tiến khủng khiếp, kiên nhẫn chờ đợi tại điểm xuất phát. Đường Kiệt không chịu nhàn rỗi lại đi tìm Hạ Thiệu Nhiên đánh cược, bắt chước theo bộ dạng lần trước của anh, hắn mở túi lấy ra tờ một trăm đô cược DK thắng.
[2] Xe hơi thể thao của hãng Honda, Nhật Bản.
Buổi tối gió lạnh, Reventon cùng với GTR một trước một sau chạy trên đường núi, tất cả mọi người đều nhìn báu vật tuyệt thế này bằng ánh mắt si mê. Dừng lại ở điểm xuất phát, Tiêu Trạch xuống xe, trang phục áo khoác da màu đen khỏe mạnh khiến các cô gái điên cuồng gào thét.
Ánh mắt hai người đàn ông một lần nữa chạm nhau, tóe ra những tia lửa. Dạ Sâm ngậm thuốc lá, nói: “Qua tối nay, cô vợ bé nhỏ của cậu sẽ đổi chủ.”
“Mặc kệ anh nói cái gì, tôi chỉ muốn tặng anh bốn chữ…” Khóe môi tràn ra nụ cười lạnh, Tiêu Trạch nhướng mày: “Thuận buồm xuôi gió.”