ờng chết. Nhưng hai đứa trẻ này đã có tình cảm rất sâu đậm, nếu giờ bỗng nhiên phát hiện ra là anh em của nhau, bắt buộc phải kết thúc tình yêu lãng mạn, vậy hẳn là chuyện đau khổ biết nhường nào?
Cô quyết định tìm Victor nói chuyện, bởi vì đó là việc đơn giản nhất và dễ làm nhất. Nếu cậu ta không phải là con trai Vệ Quốc thì không cần phải nhọc lòng mất công làm cho rõ cha của Tiểu Kim là ai.
Cô dựa vào chuyên ngành và tên tiếng anh của Victor mà Tiểu Kim đã nói và nhanh chóng tìm ra được dậu ta, phát hiện tên tiếng trung của cậu ta là “Jie Liu”, một cái tên rất lạ, nhưng cô vẫn quyết định tìm Victor nói chuện.
Cô tìm được địa chỉ email của Victor, gửi cho cậu ta một là thư, công khai nói rõ mình là mẹ Petal, muốn nói chuyện với cậu ta.
Cô đoán Victor có thể không trả lời thư, hoặc không đồng ý gặp mặt, nhưng chỉ sau một hôm, Victor đã trả lời thư hỏi sẽ gặp mặt ở đâu.
Cô hẹn một địa điểm, là quán pizza ở đại học L, mới mở còn vắng khách.
Cô đến quán pizza sớm năm phút, một lát sau Victor cũng tới. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn kỹ cậu ta, cảm thấy ngoại hình và cách cư xử không đến nổi gây phản cảm, ăn mặc cũng khá giản dị, không theo mốt, nhưng cũng không quê quá, tóc để giống thanh niên Mỹ bây giờ, phần mái không biết bôi cái gì mà dựng đứng lên. Nói tóm lại so với kiểu người như Lewis thì hơn nhiều.
Victor đi thẳng đến trước bàn cô ngồi, ngồi xuống đối diện với cô, cười cười hỏi:
- Cô là cô Sầm ạ?
Cô gật gật đầu:
- Cháu là Victor?
Cậu ta cũng gật đầu:
- Sao cô biết ạ?
- Cái tên là do… Petal nói, chuyên ngành cũng là nghe con bé nói, còn cái khác là do cô tìm được. Cô không nói với nó chuyện gặp cháu. Cháu có nói với nó không?
Cậu bé cười cười:
- Cô nghĩ cháu có nên nói với em hay không?
Cô không trả lời thẳng chỉ hỏi:
- Cháu chọn món gì?
- Trưa hôm nay cháu không có tiết, vừa mới dậy ăn sáng xong, giờ cháu không đói. Cô cứ tự nhiên.
Cô cũng ăn không nổi, gọi hai cốc cà phê.
Động tác cậu ta uống cà phê cũng khá ưng mắt cô, không cảnh vẻ, cũng không rụt rè.
Cậu chủ động hỏi:
- Cô Sầm tìm cháu có chuyện gì không?
- Ừ! Cô thấy cháu đưa Tiểu Kim về nhà, biết hai đứa là bạn tốt của nhau, cô muốn hỏi… cháu mấy vấn đề, nếu cháu không thấy phiền.
- Cháu không thấy phiền, cô cứ hỏi đi ạ.
- Cháu… từ đâu đến?
- Từ Đại Lục ạ.
- Ồ? Trước cháu học trường nào?
- Đại học G
- Ồ? Vậy chúng ta là bạn cùng trường rồi. Bố cháu…
- Bố cháu làm ở văn phòng luật sư “Chính Đại”.
Cô vừa nghe thấy từ luật sư thì lập tức tim đập dồn dập:
- Ông ấy… tên là gì?
- Lưu Chính Huy.
Cô thở phào:
- Còn mẹ cháu?
- Mẹ cháu không đi làm… ở nhà nội trợ.
- Mẹ cháu… tên là gì?
- Mẹ cháu họ Lý…
Cô buột miệng:
- Ồ, vậy không phải là…
- Không phải ai? Có phải cô Sầm đang tìm ai?
- Ừ! Trước đây cô có quen một người, cô tưởng cháu là con trai người đó.
- Là bạn của cô Sầm sao?
- Cũng chẳng thể nói là bạn… chỉ là… quen biết nhau.
Cô nói cầu khẩn:
- Cô mong cháu đừng nói chuyện này với Tiểu Kim, chắc chắn nó không thích sau lưng nó cô hỏi chuyện cháu, nhưng chuyện này đối với cô mà nói rất quan trọng… cô hi vọng cháu thông cảm.
- Cháu hiểu.
- Cháu với Tiểu Kim… có phải đang… date (hẹn hò) không?
Victor nhìn cô không trả lời, nhưng cô đã biết đáp án, thẳng thắn nói:
- Là mẹ của Petal, tất nhiên cô hơi lo lắng, nhưng cô thấy cháu là người rất tốt, cô sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa. Lúc nào rỗi cháu có thể đến nhà cô chơi.
- Cảm ơn cô.
Về đến phòng làm việc, cô lập tức lên mạng tra Văn phòng luật sư Chính Đại và Lưu Chính Huy, phát hiện ra Victor không nói dối, thành phố G đúng thật có văn phòng lật sư Chính Đại, mà văn phòng luật sư Chính Đại có Lưu Chính Huy thật, còn là một luật sư khá nổi tiếng, trên mạng có cả ảnh của luật sư Lưu, cô quan sát rất kĩ, thấy luật sư Lưu và Victor rất giống nhau, chắc là cha con.
Cô cũng tìm thấy trang web của Victor trên website của đại học L, trên đó có một vài bức ảnh chụp trước lúc ra nước ngoài, trong đó có ảnh chụp chung với bố mẹ cậu ta, cô nhìn rất kĩ mấy bức ảnh, nhận ra bố Victor đúng là Lưu Chính Huy, còn mẹ cậu ta thì tuyệt đối không phải là Trịnh Đông Lăng.
Một phen hú hồn!
Mình đã nói rồi, trên thế gian này đâu có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chỉ có trong kịch opera mà thôi!