đã chín muồi như vậy, sự trải nghiệm đã không còn là sự thất vọng của một đứa trẻ không có được đồ chơi nữa, mà là một sự đau khổ xuyên suốt cuộc đời, yêu mà không có được, không có được nhưng vẫn yêu, thật đau khổ biết bao!
Chỉ Thanh lo lắng hỏi:
- Thế là thế nào?
- Em sao biết? Em cũng vừa mới xem, mà anh là người phát hiện ra trước.
- Bình thường em không phát hiện con có dấu hiệu gì lạ sao?
- Cái gì mà dấu hiệu? Em chưa từng hỏi chuyện riêng tư của Tiểu Kim.
- Nó cũng không để lộ ra?
- Không, chỉ có một lần, nó hỏi em Trúc mã thanh mai là nghĩa gì.
- Trúc mã thanh mai? Vậy em nói thế nào?
- Em kể lại nguồn gốc của từ trúc mã thanh mai, là do Lý Bạch viết trong Trường can hành gì gì đó.
- Em không hỏi nó tại sao lại hỏi từ này?
- Sao hỏi thế được?
- Có gì mà không hỏi được?
Cô hơi giận:
- Anh nói hỏi được, vậy đợi con gái về anh đi mà hỏi nó.
Chỉ Thanh lập tức co vòi rụt cổ:
- Sao anh lại hỏi nó mấy việc này? Em hỏi thì hay hơn, em là mẹ.
- Mẹ thì phải ôm đồm hết? Anh là bố thì không phải lo gì cả?
- Anh đâu có ý đó? Ý anh nó là con gái, mấy việc này làm mẹ hỏi rõ nguyên nhân thì hợp lý hơn, nếu là con trai, anh sẽ chịu trách nhiệm hỏi.
- Nếu là con trai, anh lại dám hỏi nó có yêu đứa con gái nào không?
- Hừm, có thể cũng không dễ hỏi, nhưng có thể hỏi ám chỉ, thăm dò một chút.
- Em lại còn chưa thăm dò sao?
Cô kể lại cuộc nói chuyện với con gái có liên quan đến Lewis và Michael, rồi tổng kết lại:
- Tiểu Kim cũng mồm mép lắm, hỏi thì hỏi nhưng chẳng biết được gì.
Hai người đều im lặng. Một lát sau cô nhắc:
- Mau để bức thư lại chỗ cũ đi, kẻo nó về phát hiện ra.
- Em cũng lên đây, chúng ta cùng tìm xem còn có thể tìm ra cái gì không.
Cô kiên quyết phản đối:
- Đừng lục lọi phòng của nó, thế là xâm phạm quyền riêng tư của nó.
- Chúng ta chỉ xem thôi, không nói ra.
- Không nói ra cũng không thể xem.
Chỉ Thanh cầm bức thư của Tiểu Kim lên gác, lại một lát sau vẫn chưa xuống. Cô không yên tâm, sợ anh ta tự ý làm bừa, vẫn lục lọi phòng của Tiểu Kim, bèn đi lên gác, lại thấy Chỉ Thanh đang ngồi ngây ra trên giường của con bé.
Cô gọi:
- Mau ra đi! Anh ngồi trên giường nó làm gì?
Chỉ Thanh như người bừng tỉnh sau cơn mơ, ra khỏi phòng ngủ của Tiểu Kim, than thở:
- Nhớ lại lúc nó nhỏ, ngồi phía trước xe đạp của anh, nhìn thấy hàng bán kem liền kêu gào “bố con muốn ăn kem”. Lúc đó đến từ “kem” còn chưa sõi, vậy mà lớn như vậy rồi, lại đang phải chịu sự đau khổ của tình yêu. Bé yêu, làm thế nào bây giờ? Chúng ta giúp nó thế nào? Anh không muốn thấy nó đau khổ. Thằng đó là ai? Anh thật muốn cho nó một trận!
Cô cũng rất buồn, cũng không muốn con gái chịu đau khổ, nhưng thấy Chỉ Thanh nóng nảy như vậy, lại sợ anh ta thật sự đánh ai đó, đành phải an ủi lại anh ta:
- Có lẽ chúng ta nên nghĩ như vầy, có một đứa khiến con gái yêu như vậy vẫn còn tốt hơn là cả đời không gặp được kẻ nào đáng để yêu?
- Vậy có lẽ là kinh nghiệm của bản thân em, có được hay không không quan trọng, chỉ cần được yêu là được.
- Lẽ nào anh không nghĩ như vậy?
- Anh? Anh đã yêu thì luôn muốn có, không có được thì thà không yêu còn hơn.
- Nói thì đơn giản như vậy, tình yêu mà, đâu có thể anh muốn yêu thì yêu, muốn không yêu thì không yêu? Nếu thật sự có thể như thế thì không gọi là yêu.
- Vậy phải làm thế nào? Chúng ta sao giúp nó được?
- Nếu muốn giúp nó thì bản thân anh phải lấy lại tinh thần đã. Với cái bộ mặt bi thương đó của anh bây giờ thì còn muốn giúp ai? Có lẽ bài thơ này là do nó viết trước đây, chuyện này giờ đã qua rồi, cho nên nó mới vứt bừa tờ giấy này như vậy chứ, chưa chừng đang chuẩn bị vứt vào thùng rác thì sao?
- Cứ cho là đã qua rồi, nhưng tâm hồn nó vẫn bị tổn thương, anh sẽ không tha cho thằng thối tha đó!
- Chưa chừng lại chẳng có thằng thối tha nào.
Cô an ủi nói:
- Chẳng qua đây chỉ là một bài thơ, người viết thơ thường viết lên sự bi thương và đau khổ, nếu không thì không viết được thơ hay.
- Cũng mong suy luận của em là đúng.
Hai người cố gắng trấn tĩnh lại, xuống nhà tiếp tục chuẩn bị bữa mừng Lễ Tạ ơn. Nhưng cô không chú tâm, bóc vỏ tôm thỉnh thoảng lại ném cả chỗ thịt tôm đi, còn vỏ tôm thì lại cho vào trong bát.