- Đàn ông mà, ở mặt nào đó mở miệng rất tích cực nhưng ở một vài mặt khác lại không thể mở miệng tích cực như vậy.
Cô biết mẹ đã biết thiên cơ, đỏ mặt nói:
- Sao mẹ lại biết?
Mẹ cười không đáp mà hỏi lại cô:
- Cậu ta có chu đáo với con không?
- Ý mẹ là gì?
- Trên giường mà người đàn ông không chu đáo thì không nên lấy.
- Anh ấy… con cảm thấy anh ấy rất chu đáo.
- Mẹ cũng đoán thế, nếu không con gái mẹ cũng sẽ không… mặt mày rạng rỡ như vậy.
- Mặt mày rạng rỡ?
Mẹ lại cười không trả lời, đợi hỏi gấp mới nói:
- Đừng quên mẹ là người từng trải.
Cô cũng dồn mẹ:
- Bố có chu đáo với mẹ không?
- Không chu đáo thì ai còn yêu ông ấy?
Cô nghĩ trong căn nhà này, cô với Chỉ Thanh thân mật với nhau ở đây, bố với mẹ thân mật với nhau ở kia, cảm thấy rất kì lạ, lại hơi chút buồn cười. Đến lúc gặp bố thì có cảm giác thấy hơi kì kì.
Mấy hôm ở nhà thường làm rất nhiều món, hàng ngày không canh gà hầm thì lại canh ba ba.
Đến lúc hẹn hò nửa đêm, Chỉ Thanh nói:
- Mẹ em tốt thật.
- Sao?
- Biết anh vất vả, đặc biệt ninh canh cho anh ăn. Em có biết canh ba ba có thể tráng dương nhất không.
Cô nằm trong chăn đá anh một cái:
- Nói linh tinh.
- Thật đấy, thế mới là mẹ vợ thông minh, không nuôi con rể cho kiện tráng thì sao có thể hầu hạ con gái bà cho thật vui vẻ được?
Cô lại đá anh cái nữa:
- Ai nói mẹ vợ con rể gì chứ? Anh là con rể của ai?
- Bẩm báo phu nhân, cô giáo Đào là mẹ vợ của tiểu nhân, tiểu nhân là con rể của thầy Sầm cô Đào.
Hai người gây lộn trong chăn, quần nhau một hồi thì anh lật người đè lên cô:
- Xem ra tấm thân còm này của anh sẽ bị chôn vùi trong tay em thôi. Cứ nhìn em, nhớ đến em là anh lại muốn.
- Vậy sao anh không nói tấm thân còm của em bị chôn vùi trong tay anh?
- Nam nữ khác nhau, nữ càng làm càng đầy đặn, đàn ông thì càng làm càng khô héo.
- Tại sao?
- Bởi vì anh cày cuốc trên ruộng của em, nước của em tưới tắm cho anh, anh giống như một lão nông dân làm việc chăm chỉ, mồ hôi tắm đất này.
Anh lại đưa cô lên đỉnh.
Mẹ đã biết nên đầu óc cô cũng được nhẹ nhõm hơn, ân ái xong cũng không vội giục anh về phòng mình, hai người lại ôm nhau ngủ đến khi mặt trời lên quá con sào.
Sau khi tỉnh dậy cô bàn với anh:
- Mẹ em nói nhân lúc chúng mình ở đây mời mấy mâm, sau này khi chúng mình kết hôn thì không cần phải về mời nữa.
- Thật sao? Anh đã vượt qua cuộc ra mắt? Sao anh lại giỏi vậy nhỉ?
- Anh đã quay bài.
Hôn lễ được tổ chức rất náo nhiệt, mẹ mời hết tam thân lục thất bạn bè đến, mời mười mấy mâm ở khách sạn, chi phí đều do mẹ chi trả.
Khách đều tán dương không ngớt cô dâu chú rể, đều nói Chỉ Thanh hơn hẳn so với họ tưởng tượng.
Chỉ Thanh nói đùa:
- Sao, lẽ nào mấy người đó đều nghĩ em không lấy nổi chồng hả?
- Họ thấy em đến tuổi này rồi mà chưa có bạn trai, đều tưởng em sẽ tìm được người đui què mẻ sứt gì đó.
- Vậy tứ chi của anh đều lành lặn, em tha hồ tự hào nhé?
- Xí! Lên mặt?
- Đợi khi chúng ta về thành phố G, bố mẹ anh chắc chắn cũng sẽ mở tiệc lớn.
- Em có cho anh tự hào được không?
- Quá ấy chứ! Anh không đợi nổi để về thành phố G rồi.
Về thành phố G họ đi làm đăng ký kết hôn, bố mẹ của Chỉ Thanh cũng tổ chức hôn lễ cho họ, khách cũng tán dương không ngớt cô dâu chú rể.
Bà mẹ chồng kéo tay nói riêng với cô:
- Xảy ra chuyện kia bố mẹ đều lo nó sẽ suy sụp không vực dậy được. Giờ có con rồi, nó còn vui hơn cả trước đây, bố mẹ cũng rất yên tâm.