những học sinh trong orchesta, lần nào Sầm Kim cũng đến xem, một phần vì đó là buổi biểu diễn của con gái cô trên sân khấu, làm mẹ tất nhiên phải tham gia, còn phải chụp ảnh, quay video để lưu lại làm kỷ niệm; hai là buổi concert thường diễn ra vào buổi tối, cha mẹ phải đưa đón con, giữa chừng không tiện về nhà thì ở lại xem.
Sầm Kim với người nhà họ Lư đã quen nhau qua các buổi concert đó.
Trong đám phụ huynh toàn người Mỹ thì hai bà mẹ Trung Quốc đã nhanh chóng phát hiện ra nhau, rồi chẳng mấy chốc đã sang ngồi cùng nhau và bắt đầu trò chuyện.
Cũng giống như rất nhiều bậc phụ huynh khác, hai người làm quen với nhau không bằng việc xưng danh xưng tánh của mình mà lại tự giới thiệu: “Tôi là mẹ của cháu nào đó!”.
Sau khi Tiểu Kim sang Mỹ, dựa theo phát âm tên tiếng Trung của con gái, Sầm Kim đã đặt cho con gái tên tiếng Anh là Jean, nhưng con gái lại không thích, tự đặt cho mình tên tiếng Anh là Petal, có nghĩa là cánh hoa.
Hai bà mẹ sau khi đã tự giới thiệu về mình, mẹ Lewis liền hỏi:
- Mẹ Petal này, sao bố Petal lại không đến? Chắc cũng giống như anh Lư nhà tôi, bận bịu với các thí nghiệm?
Sầm Kim thẳng thắn đáp:
- Không phải, chúng tôi ly hôn rồi.
Mẹ Lewis bối rối vội gác chủ đề đó sang một bên.
Trong lúc nói chuyện, Sầm Kim được biết bố Lewis là Lư Chính Cương, ban đầu sang Mỹ làm học giả của trường đại học A, cứ làm như vậy rồi dần dần chuyển sang học tiến sĩ, giờ thì vừa làm việc vừa học bằng thống kê, chuẩn bị sau khi học xong sẽ tìm công việc về thống kê học.
Mẹ Lewis đưa con trai sang Mỹ thăm thân nhưng tiếng Anh không được tốt lắm, không thi được bằng TOEFL gì, lại chẳng nghiên cứu gì ở Mỹ. May mắn là Lư Chính Cương đã nhanh chóng làm được Thẻ Xanh[1] cho cả nhà, mẹ Lewis mới dễ dàng tìm được một công việc, bà từng bán cánh gà chiên ở Wal-mart, bán giày ở chợ tự do Flea Market, và gần đây vừa mới tìm được công việc ở phòng thí nghiệm của trường đại học A.
[1] Thẻ Xanh là loại giấy tờ được chính phủ Mỹ cấp cho cư dân thường trú để họ sinh sống và làm việc trên đất nước Mỹ trong thời gian dài.
Mẹ Lewis bảo Sầm Kim chỉ cho bà xem con gái đâu, vừa mới nhìn thấy cô bé, bà đã không ngớt lời tán dương:
- Ồ! Đó chính là con gái chị ư? Trông đáng yêu, xinh xắn quá!
Sau đó mẹ Lewis thường xuyên hẹn hai nhà cùng vui chơi, có lẽ muốn tạo cơ hội cho hai đưa trẻ tự làm bạn trúc mã thanh mai của nhau.
Nhưng Sầm Kim không đánh giá cao con trai nhà họ Lư, cảm thấy thành tích của cậu ta tốt thì có tốt nhưng hơi kiểu con mọt sách, mặc dù biết chơi đàn violon nhưng vừa nhìn là biết do bố mẹ ép con học một cách thụ động, mà thật sự không phải có tài năng âm nhạc bẩm sinh. Khuôn mặt của Lewis trông cũng được, thanh tú nhưng đầu thì dài, trông không đẹp, lại bẹt bẹt, không có phần gáy sau, trong khi Sầm Kim được biết các nghệ sĩ âm nhạc nổi tiếng trên ảnh có phần gáy sau rất rõ.
Mẹ Lewis dường như cũng không hoàn toàn hài lòng về Tiểu Kim, chủ yếu là lo thành tích của Tiểu Kim không tốt, bà luôn hỏi thăm:
- Petal nhà chị vẫn còn học lớp ESL (lớp tiếng Anh dành riêng cho học sinh nước ngoài)?
- Petal đã vào lớp Gifted Class chưa?
- Chị có mời Tutor (giáo viên phụ đạo) dạy violon cho Petal không? Lewis nhà chúng tôi ngay từ năm đầu đã mời Tutor rồi, chỉ dựa vào orchesta của trường để luyện đàn thì không đủ, chắc chắn phải mời Tutor.
Sầm Kim thấy hơi hoảng, nếu làm thông gia với nhà họ thì thực sự khó mà chịu nổi.