Nghĩ như thế, Tiêu Quý hướng về các cô cười cảm kích, trong cuộc sống của con người có thể gặp được mấy người bạn bằng lòng bảo vệ mình, đối xử thật tình với mình, đúng là hiếm có.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy sự bùi ngùi của cô, vì thế kịp thời cho cô cơ hội giữ gìn tình bạn tốt đẹp này.
“Tiêu Quý, bên ngoài có người tìm!” Một bạn học đứng ở cửa, hướng về phía Tiêu Quý hô lên.
Tiêu Quý nghe vậy ngẩng đầu, lại sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt.
Mạnh Nhụy sao lại đến đây?
Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị cùng ngẩng đầu nhìn qua, các cô và Tiêu Quý liếc nhau, trong lòng dường như có chung ý nghĩ. Đến tính sổ đây mà, xem ra cô ta đã xem thấy bài viết.
Tiểu Mã Ca đứng lên trước, cười nhẹ, vén mái tóc đen trên vai, hơi nheo mắt. Lúc trước các cô và Tiêu Quý cùng đến khoa âm nhạc tìm Mạnh Nhụy còn có bốn người, hiện tại cô ta qua đây, lại là đơn thương độc mã, tính coi thường ai hả!
Quả thực là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!
Tiêu Quý cũng đứng lên, kỳ thật sau khi đăng bài viết, cô có chút hối hận, tuy nói là do Mạnh Nhụy cố ý khiêu khích trước, ác ý hãm hại cô, nhưng cô trả lại bài viết như vậy, hình như có chút không đúng. Nhưng bài cũng đã đăng rồi, cái gọi là nước đổ khó hốt lại, cô cũng hết cách. Cô cũng nghĩ tới Mạnh Nhụy sẽ thấy bài viết kia, khẳng định rằng là do cô làm, cô ta sẽ tìm cô lý luận, nhưng hiện tại Mạnh Nhụy thật tìm tới đây, chỉ có một mình, Tiêu Quý vẫn có chút bất ngờ.
Nhìn bọn Tiểu Mã Ca, Tiêu Quý nhẹ giọng nói: “Tớ đi ra xem thử.”
“Bọn tớ đi cùng cậu.” Hầu Tử kéo Tiêu Quý, nói. Cô đã từng thấy Mạnh Nhụy cố tình gây sự, nói chuyện độc địa, con người không biết nói lý lẽ, cô sợ một mình Tiêu Quý sẽ bất lợi.
“Không sao, không cần đâu, ở đây cô ta có thể làm gì chứ.” Tiêu Quý cười cười, nói.
“Cái này khó nói lắm, chỗ này của cô ta …” Tiểu Mã Ca chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Có vấn đề.”
“Đúng đó Tiểu Quý, đông người sức mạnh, huống hồ bài viết kia là do tớ viết.” Mị Mị nói.
Tiêu Quý cũng cười, thấy Mạnh Nhụy ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, trong lòng cầu nguyện, cầu Chúa phù hộ cô ta.
Bốn người cùng ra, đứng trước mặt Mạnh Nhụy, xếp thành hàng, mặt không cảm xúc mà nhìn cô ta.
Mạnh Nhụy trừng mắt, nhìn bốn người các cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống các cô. Đêm qua cô ta lên diễn đàn, nhìn bài viết thứ nhất không chớp mắt, tuy rằng lượng xem không nhiều, nhưng đã có vài bài bình luận, mũi nhọn đều chỉa vào nhân vật chính trong bài viết, mà tên của nhân vật chính là USC. Nhìn đến đó, Mạnh Nhụy hết hồn, nén lòng đọc tiếp, càng đọc càng tức, đến cuối cùng thiếu chút nữa là ném văng máy tính. Bài viết kia rõ ràng viết về cô ta, ngấm ngầm hại người, nói cạnh nói khoé, nói cô ta là đứa nhỏ xấu tính bị ba chiều hư, không biết trời cao đất rộng, kiêu căng tuỳ hứng, dã man ngang ngược, vô tri lại thô lỗ, thậm chí còn nói toạc ra cô ta cướp mẹ của người khác, bây giờ còn trả đũa!
Thật quá đáng! Mạnh Nhụy từ nhỏ đến lớn có lúc nào bị người ta chỉ trích như thế chứ!
“Tiêu Quý, bài viết trên diễn đàn trường là do cô đăng lên phải không!” Mạnh Nhụy chỉ vào mũi Tiêu Quý, hung tợn chất vấn.
“Bài viết gì?” Tiêu Quý biết rồi vẫn hỏi.
“Bớt giả bộ đi! Ngày hôm qua tôi đã thấy rồi, bài viết như vậy, ngoài cô ra thì còn có ai chứ, thật là đê tiện!” Mạnh Nhụy không thèm để ý bạn học đi ngang qua, cô ta cao giọng gào thét.
Tiêu Quý thấy có nhiều bạn học bị thu hút qua đây, đều ghé mắt tò mò, cô nhíu mày, hạ giọng: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”
“Đi ra ngoài làm gì! Tôi muốn cho bạn học của cô biết Tiêu Quý cô là loại gì!” Mạnh Nhụy hô lên, liếc nhìn bạn học xung quanh một cái, tăng lớn âm lượng: “Cô giận chỉ vì mẹ cô không cần cô, mà ở lại bên cạnh chăm sóc tôi và ba tôi, cô lại vô sỉ đăng lên bài viết như vậy, hãm hại tôi, chửi bới tôi, khó trách dì Cẩm Trúc không cần cô, người như cô không xứng với ai cả, cô nên lẻ loi cả đời!”
Nghe đến những lời này, xung quanh ồ lên một mảnh, các sinh viên đều vây quanh đây thảo luận, ánh mắt nhìn Tiêu Quý cũng có chút khác thường.
Tiêu Quý cắn môi, mở to hai mắt nhìn, giờ phút này nghe Mạnh Nhụy nói vậy, cô không đau lòng mà là phẫn nộ. Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, sự ra đi của Lưu Cẩm Trúc trước kia, mãi mãi là nút thắt trong lòng cô, mà bố rời khỏi thế gian này chính là sự tiếc nuối không thể bù lại, tuy nhiên những điều này cũng không thể trở thành cân nặng để người khác tấn công cô làm tổn thương cô, nhất là Mạnh Nhụy, cô ta càng không có tư cách đó.
Tiêu Quý tiến lên một bước, cho Mạnh Nhụy một cái bạt tai, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, sạch gọn lưu loát.
Bọn Hầu Tử giật mình, hoàn toàn không ngờ tới Tiêu Quý luôn ngoan hiền sẽ làm ra hành động như vậy.
Bạn học xung quanh cũng nhìn về phía Tiêu Quý, trong mắt đều là vẻ hoảng hốt.
Mạnh Nhụy ôm má, ngây ngẩn cả người, dường như không thể tin vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Quý lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Mạnh Nhụy, không chút sợ hãi nói: “Mạnh Nhụy, đúng vậy, bài viết là do tôi đăng lên, nhưng cô không có một chút uất ức nào cả, bởi vì cô khiêu khích trước, hơn nữa nội dung trong bài viết của cô phần lớn là vô căn cứ, ác ý tổn thương tôi, chửi bới tôi, mà bài viết tôi đăng lên đều là sự thật, không có nửa điểm sai. Vừa rồi tôi đánh cô, là bởi vì không thể ngăn cản cái miệng của cô, hãm hại tôi lần này đến lần khác, cái gì gọi là đứa con không ai cần chứ? Tôi có bố tôi yêu thương tôi, bà nội, còn có Mễ Tu, dì Mai, còn có những người bạn thân của tôi, tôi làm sao không có ai cần! Cô nói thế, vậy cô thì sao? Ngoài ba cô bằng lòng chiều chuộng yêu thương cô ra, thì cô còn có ai đối xử thật lòng với cô hả, còn dám so với tôi, cô quả thật đáng buồn lại đáng thương.”
Mạnh Nhụy nhất thời hốc mắt đỏ ngầu, cơ thể hơi run rẩy. Tiêu Quý lại đánh cô ta, cô lại dám đánh cô ta, từ nhỏ đến lớn ba cô ta chưa từng động đến một ngón tay với cô ta. Mạnh Nhụy hoàn toàn không nghe những lời kia của Tiêu Quý, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đánh trả.
Mạnh Nhụy hung hăng trừng Tiêu Quý, cô ta thở hổn hển, vươn ngón tay chỉ vào cô: “Cô lại dám đánh tôi, dám đánh tôi hả!!!” Nói xong, cô ta xông qua đây.
Tiểu Mã Ca nhanh tay lẹ mắt kéo Tiêu Quý ra, Mạnh Nhụy xông lên khoảng không, lảo đảo một chút suýt nữa ngã xuống.
Bạn học xung quanh cười nhạo ra tiếng, mà tiếng cười lại càng chọc giận Mạnh Nhụy hơn.
Cô ta không còn quan tâm đến gì nữa, hoàn toàn hoá thành một con chó điên, gặp người nào cắn người đó. Thấy Tiêu Quý được Tiểu Mã Ca bảo hộ ở phía sau, tầm mắt vừa chuyển qua, ánh mắt hung ác liếc về phía Mị Mị rõ ràng đang sợ hãi, cô ta hét lên một tiếng vọt qua, kéo tóc Mị Mị.
Hầu Tử la lên: “Mẹ kiếp!” Cô đi nhanh qua, nắm lấy cánh tay Mị Mị kéo về đây, Mị Mị đau đớn kêu lên.
Tiểu Mã Ca và Tiêu Quý cũng vội chạy qua, kéo Mạnh Nhụy nhưng không dám dùng nhiều sức, sợ rằng cô ta bứt tóc Mị Mị.
Bạn học xung quanh không xem náo nhiệt nữa, mà mau chạy qua hợp lực túm lấy Mạnh Nhụy, thật vất vả mới giải cứu Mị Mị ra ngoài, nhìn kỹ lại, trên tay Mạnh Nhụy đã có vài sợi tóc đen.
Mị Mị đau đến khuôn mặt trắng bệch, cô không ngừng run rẩy.
Tiêu Quý, Tiểu Mã Ca và Hầu Tử hoàn toàn bùng nổ, trong nháy mắt các cô hoàn thành ma quỷ, từ từ đi về phía Mạnh Nhụy.
Các bạn học của Tiêu Quý cũng không nhàn rỗi, bọn họ vây quanh các cô, có lên tiếng ủng hộ, có ngăn cản, có giúp đỡ, còn có hạ độc thủ.
Trong hành lang là một mảnh hỗn loạn, tình cảnh đã không thể không chế.