Lần đầu tiên hôn môi…hồi ức đặc biệt thảm thương…bởi vì khi đó Tiêu Quý đang mang niềng răng. Còn nhớ Mễ Tu bị cô đâm trúng chảy máu, Tiêu Quý liền…đau lòng muốn cười….
Còn lần đầu tiên ấy ấy… Tiêu Quý chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Mễ Tu như cô thiếu nữ thẹn thùng, hai má bất giác ửng đỏ, cô nhẹ nhàng nhắm mắt. Đó là kỳ nghỉ đông Mễ Tu được về nhà, lúc dạy phụ đạo cho cô, anh nghiêm túc như thế, chuyên tâm như thế, mà cô thì chống cánh tay, nhoẻn miệng cười nhìn anh, chẳng nghe vô tí nào. Lúc đó, Mễ Tu nhà cô vẫn là một chàng trai trẻ chưa từng “ăn thịt”, làm sao chịu đựng được ánh nhìn như thế của Tiêu Quý, anh đã sớm đãng trí, chỉ muốn giảng bài nhanh lên, rồi đi ra ngoài tắm nước lạnh. Thế nhưng, Tiêu Quý không sợ chết dám hôn anh một cái, còn “bập bập” môi. Mễ Tu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, sau đó, anh ăn sạch cô luôn…
Nhớ đến đây, Tiêu Quý không nhịn được mà cười ra tiếng, còn nhớ sau đêm đó, ngày thứ hai, cô và Mễ Tu tình cờ gặp nhau trong phòng khách, vừa thấy nhau gương mặt của cả hai đều đỏ chót, dì Mai cảm thấy kỳ lạ hỏi, mùa đông lạnh thế này mà hai đứa nóng lắm sao?
Ha ha ha…
“Em như vậy, anh làm sao chuyên tâm làm việc chứ?” Mễ Tu khép máy tính lại, hai tay chồng lên nhau, nhìn Tiêu Quý đang che miệng cười, anh hỏi.
Tiêu Quý ngồi ngay ngắn lại, nhìn Mễ Tu nhà cô, hai tay che miệng lại, chớp mắt vô tội.
Mễ Tu bật cười, vẫy tay về phía cô: “Lại đây.”
“Anh không làm việc sao?” Tiêu Quý hỏi.
“Làm việc kết hợp với thư giãn.” Mễ Tu khẽ cười, còn nói: “Tới ôm anh một chút.”
Tiêu Quý nhanh chân chạy qua, ôm lấy cổ Mễ Tu.
Mễ Tu dựa trên lưng ghế, nhận lấy sức lực ập tới, anh bất đắc dĩ cười cười. Nếu đằng sau không phải là vách tường thì anh đã từ trên ghế trượt ra ngoài rồi.
Anh giơ tay vỗ mông Tiêu Quý một cái, giả vờ trách cứ: “Có ai nhảy vào ôm như em không?”
“Có nha, không phải em sao!” Tiêu Quý cọ cọ trên đầu anh, nói nũng nịu.
“Ha ha.” Mễ Tu phát ra mấy tiếng cười khẽ khàng, anh ôm eo Tiêu Quý, đặt cô lên đùi mình, đôi mắt đen láy đối diện với cặp mắt to tròn của cô, dịu dàng uyển chuyển.
Tiêu Quý cười, tựa vào vai Mễ Tu, ngắm nghía ngón tay anh.
Nhất thời yên tĩnh, hai người không nói gì, dựa sát vào nhau, lặng lẽ đếm nhịp đập của đối phương.
Nhưng mà, không lâu sau đó…
“A Tu…anh đụng trúng em…”
“Là em đè anh trước…”
“…Vậy em đứng lên, được không?”
“Không được.”
“…”
“Mở chân ra đi…”
“…Được rồi.”
Sau đó bị ăn sạch luôn, Tiêu Quý không muốn ở trong đây thêm phút nào nữa, cô gọi điện cho bọn Hầu Tử, nhanh chóng rời khỏi hang sói này, cùng bọn Hầu Tử đi dạo phố thôi.
Hu hu hu, văn phòng gì đây… Bị thương không dậy nổi a bị thương không dậy nổi!
Cùng Hầu Tử và Tiểu Mã Ca đi dạo đến chiều, không mua bao nhiêu thứ, nhưng mệt khủng khiếp. Ở bên ngoài ăn cơm, gần sát giờ giới nghiêm bọn họ mới về đại học B.
Mở cửa phòng 308 ra, ba người ngây ngốc, một mảng tối đen giống như chuyện ma. Đi hai bước vào bên trong, ba người không khỏi hít một hơi lạnh, Mị Mị nhà các cô mở máy tính trong bóng tối, nhìn như ma quỷ, khi trông thấy các cô, Mị Mị mở to mắt, ánh sáng mỏng manh chiếu qua đây, rọi trên khuôn mặt cô, muốn bao nhiêu phấn khích thì có bấy nhiêu phấn khích.
Tiểu Mã Ca bật đèn, đè nén nỗi xung động muốn nhảy lên, hỏi: “Mị Mị, cậu đang tự quay phim ma sao?”
“Đúng vậy, cậu muốn hù chết ai hả?” Hầu Tử xoa xoa trái tim hoảng hốt, nói.
“Tớ sợ tới mức suýt nữa té xuống đất rồi, Mị Mị cậu…sao lại bày ra vẻ mặt có tật giật mình thế?” Tiêu Quý tay cầm quạt, tò mò hỏi.
“…” Mị Mị rõ ràng còn hết hồn chưa bình tĩnh lại.
Hầu Tử cười bỉ ổi: “Hay là…cậu đang làm chuyện gì không muốn người khác thấy?”
“…” Mị Mị đỏ mặt.
“Ồ? Mị Mị của chúng ta đã lớn rồi, ở sau lưng chúng ta xem đĩa phim A* ư?” Nghĩ đến bình thường Mị Mị ngượng ngùng lại mắc cỡ, lúc các cô cùng xem cảnh yêu đương trong phim A, cô lấy sách che mặt, dáng vẻ muốn nhìn lại không muốn nhìn, Tiểu Mã Ca trêu ghẹo nói.
phim người lớn.
“Nói gì đó! Mị Mị nhà tớ không phải loại người như vậy!” Hầu Tử lớn tiếng chỉ trích Tiểu Mã Ca, ngay sau đó nói: “Có xem cũng là xem tình yêu thuần khiết mà hủ nữ thích!”
“…” Mị Mị…
Hầu Tử và Tiểu Mã Ca hăm he cười gian đi về phía Mị Mị, lúc Mị Mị muốn tắt máy tính thì bọn họ đè tay cô lại.
Tiêu Quý cười lắc đầu, đến giường mình thay đồ ngủ, hôm nay thật sự mệt mỏi quá đi, lúc ăn cơm bị Mị Mị hù doạ, buổi trưa lại dâng mình tới cửa bị Mễ Tu nhà cô ăn sạch rất lâu, buổi chiều lại cùng bọn Hầu Tử đi dạo, hiện tại quả thật tinh thần và thể xác đều mệt mỏi…
Thay đồ ngủ xong, Tiêu Quý chải tóc, rồi xoay người nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca, bọn họ đang ngồi xổm cạnh máy tính của Mị Mị, trợn mắt há mồm, giống như thấy quỷ vậy.
Tiêu Quý không khỏi tò mò, cô đi qua, cũng ngồi xổm một bên, khi thấy nội dung trên máy tính, miệng cô còn mở rộng hơn hai cô nàng kia…