họng, một cảm giác cay đắng tràn trong yết hầu, mày nhíu lại: “Mạch Mạch, đừng gọi tôi là cậu nữa. Bây giờ tôi không còn là cậu của cô nữa rồi.”
Đôi môi màu hồng nhạt đã bị Triệu Mạch Âm cắn mà trở nên trắng bệch, ủy khuất than thở: “Đừng mà, đừng mà, cậu không thương cháu nữa sao?”
Du Khâm độc ác cười ha hả, nhận được ánh mắt cảnh cáo của hai đương sự anh nắm chặt tay, để giữa môi nói: “Khụ, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hai người cứ tiếp tục… tiếp tục.”
Ra khỏi cửa, Du Khâm đi ngang qua phòng làm việc của Mục An, thấy Mục An đang cúi đầu đọc tài liệu, anh thong thả đi vào, Mục An nhìn anh hỏi: “Người kia đi rồi sao?”
“Chưa.” Du Khâm ngồi xuống sô-pha đối diện cô, tháo lỏng cà vạt một chút, dựa người vào ghế một tay khoác lên lưng ghế.
Mục An nhìn anh có vẻ mệt mỏi nên cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục giở tài liệu trong tay, sau một lúc cô lại ngẩng lên: “Anh yên tâm để Mạch Mạch một mình ở trong phòng cùng anh ta sao?”
Du Khâm nghe vậy khóe môi nhếch cười: “Em đang lo lắng cho ai?”
Mục An chớp mắt nói; “Nói thừa, đương nhiên là lo cho Mạch Mạch.” Vị thành niên đó nha! Chẳng lẽ cô ăn no rửng mỡ lại đi lo lắng cho kẻ đã qua cả trăm bụi hoa như Mạc Khởi Diễn kia?
Du Khâm chỉ nói một câu rất nhỏ: “Người kia không bị ăn thì sẽ không sao.”
Mục An nghe xong không hiểu được ý của anh. Người kia là cô bé hay là anh ta? Nghĩ đến bộ dáng của Triệu Mạch Âm khi rơm rớm nước mắt thật đáng thương, thật muốn vuốt ve vỗ về thì cô lại âm thầm lắc đầu.
Du Khâm một lúc sau mới lên tiếng: “Em xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình, không phải có một từ gọi là phúc hắc sao? Chẳng lẽ chuyện này chỉ nói đến đàn ông thôi?”
Mục An kinh ngạc há miệng, phúc hắc… nhóc Lolita?
Du Khâm nghiêng đầu híp mắt nhìn Mục An: “Mục An?”
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh, thấy Du Khâm đang ngoắc ngón tay với mình, Mục An không kiềm chế được mà hừ nhỏ, nhưng vì nghĩ đến người này hai ngày trước mới vì mình mà bị đâm một dao nên ngoan ngoãn tới cạnh anh, từ trên cao nhìn xuống: “Làm gì?”
Du Khâm khẽ nhếch bờ môi đẹp, đưa tay lên nắm chặt cổ tay của cô, hơi dùng lực một chút đã kéo cô vào ngực mình. Mục An ghé vào trong lồng ngực anh nhưng lại sợ làm đau anh nên chỉ hơi giãy giụa: “Buông ra!”
“Không buông!” Tay Du Khâm càng ôm chặt hơn.
Mục An nhìn thẳng vào mắt của anh, nghiêm túc nói: “Du Khâm, đừng làm loạn.”
Mắt Du Khâm không né tránh nhìn cô, bàn tay đang giữ cánh tay cô càng dùng lực hơn: “Mục An, đừng trốn nữa.”
Mục An cụp mắt xuống: “Buông tôi ra được không? Anh cũng biết… Tôi không tiếp tục được.”
“Em có yêu anh, đúng không?” Hai người chăm chú nhìn nhau, trái tim trầm ổn của Du Khâm đang đập thình thịch, truyền đến lồng ngực cô, ánh mắt Du Khâm chìm sâu vào mắt cô: “Chỉ cần em gật đầu, tất cả những thứ em đang sợ hãi cứ để anh giải quyết.”
Trên sô-pha, vì Mục An dùng sức hơi mạnh nên đã lún sâu vào người anh, cô mím môi không biết nên trả lời thế nào, yêu? Hay không yêu? Cô còn đang hỗn loạn. Rất nhiều cảm giác kỳ lạ trong lòng, quanh quẩn trong đầu, cô có thể cảm thấy nhiều cảm xúc sinh động nhưng lại không rõ ràng.
Tay phải của Du Khâm từ bên hông cô trượt lên, vuốt ve vài sợi tóc của cô, đặt tay ở gáy cô rồi thả xuống một nụ hôn rất dài, Mục An không cự tuyệt cũng không giãy giụa, tùy ý để hơi thở của anh thấm dần trong khoang miệng mình.
“Khụ…” Một tiếng ho đột ngột cắt ngang nụ hôn của hai người, Mạc Khởi Diễn cùng Triệu Mạch Âm đang đứng trước cửa, vẻ mặt của Triệu Mạch Âm cười cười đầy ẩn ý lại bị Mạc Khởi Diễn ngăn cản, giữ lại bên cạnh, ánh mắt Mạc Khởi Diễn hơi mơ hồ hỏi: “Du tổng và Mục phó tổng thật cởi mở, chuyện vui nơi khuê phòng cũng không ngại chia sẻ với mọi người nha.”
Mục An bị Du Khâm ôm trong lòng, bây giờ cô cũng không thực sự muốn đứng dậy, vì sao sau khi gặp Du Khâm, đầu óc cô hình như lại vận động chậm mất nửa nhịp thế này, luôn làm những chuyện điên cuồng đến mức khiêu khích giới hạn của bản thân.
Du Khâm không thèm để ý bọn họ, đầu cũng không ngẩng lên mà vẫn duy trì tư thế nằm trên sô-pha nói: “Mạch Mạch, cậu của em đã đặt vé máy bay ngày kia trở về Seattle rồi.”
Mạc Khởi Diễn chán nản, cắn răng nói: “Du, Khâm!”
Triệu Mạch Âm vừa nghe thế đã cảm thấy không vui, chớp chớp mắt kéo tay áo Mạc Khởi Diễn: “Đừng đừng, cậu quả nhiên không còn thương cháu sao?”
Mạc Khởi Diễn khóc không ra nước mắt kia đã bị Triệu Mạch Âm kéo đi… Mục An ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, còn hơi nghi hoặc nhìn Du Khâm: “Vì sao Mạc Khởi Diễn lại sợ Mạch Mạch như vậy?”
Du Khâm nghĩ một lúc lại chỉ bình thản nói một câu: “Cho nên người xưa đã dạy chúng ta là… Không nên tùy tiện nhặt thứ gì về nhà.” Nhìn thấy Mục An càng tỏ vẻ quan tâm tò mò, Du Khâm trêu trọc cô: “Có muốn tiếp tục ‘chuyện vui nơi khuê phòng’ không?”
“Biến!” Mục An gõ lên đầu anh, xoa xoa hai bên thái dương, toàn bộ Du gia đều phúc hắc. Ngoại trừ nhóc con Lolita kia còn có tên ghê tởm bên cạnh này.