Kỳ An cười tủm tỉm, “Bởi vì ta hiểu hắn, tin tưởng hắn!”
————
Lúc Kỳ An đang xõa tóc ra cho khô, Hiên Viên Sam từ đâu chạy tới, mặc kệ sắc mặt kinh ngạc của thị nữ, hắn cầm chiếc khăn trong tay nàng, thay nàng lau tóc.
Thấy thần sắc tiều tụy của hắn, Kỳ An nghiêng đầu, “Công việc tiến triển không thuận lợi?”
Sắc mặt Hiên Viên Sam bình tĩnh, lắc lắc đầu.
Kỳ An nhìn qua, “Quý thái phi làm khó chàng?”
Động tác của Hiên Viên Sam ngừng lại, một lúc lâu sau mới tiếp tục.
“Hiên Viên?” Kỳ An cầm lấy tay hắn, quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta mặc kệ nàng đòi chết!” Từng tiếng gằn ra từ miệng hắn khiến Kỳ An sửng sốt một hồi lâu.
“Quý thái phi rốt cuộc là sao đây?” Kỳ An có chút khó hiểu.
Hiên Viên Sam nhếch miệng, “Năm đó nàng đã cứu ta và mẫu hậu, phụ hoàng có di ngôn nói muốn ta đối xử tử tế với nàng.”
Bằng không, với thân phận của nàng, dựa vào cái gì mà dám can thiệp chuyện hôn sự của hắn?
“A! Đúng là làm người ta đau đầu mà!” Kỳ An xoa xoa trán.
Bĩu môi, đây là câu trả lời của Hiên Viên Sam, có gì mà khiến người ta đau đầu chứ, nếu thật sự làm hắn phát hỏa, hắn liền vứt bỏ ấn triện vương gia và vương phủ, đưa Kỳ An bỏ chạy.
“Lãng nhi sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi đang ngủ trên giường, hỏi.
“Trở về sẽ nói cho chàng.”
Hiên Viên Sam gật đầu, lúc hẳn trở lại phủ mới biết tin liền vội vã chạy sang đây, vẫn còn chưa kịp hỏi rõ ràng.
Lúc cùng Kỳ An ra khỏi cửa, thân hình Hiên Viên Sam hơi đảo đi, thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Hiên Viên!” Kỳ An nhanh nhẹn đỡ lấy hắn.
Hắn ngẩng đầu cười cười với nàng, lắc đầu ý bảo không sao.
Khinh Ngũ đang đỡ bên kia Hiên Viên Sam nói, “Vương gia quỳ cả đêm.”
Hiên Viên Sam không kịp ngăn cản Khinh Ngũ, chỉ cầm tay nàng lắc lắc, “Không sao!”
Người Kỳ An quen ở cổ đại cũng không nhiều lắm, cho nên việc nàng một ngày tiếp đãi tới hai vị khách quả là một chuyện hiếm thấy.
Vị khách đầu tiên là Lạc Hoài Lễ.
“Tiểu thư, ngài có muốn gặp không?” Quản gia cúi đầu không dám nhìn sắc mặt nàng, trong lòng lại cực hy vọng nàng sẽ lắc đầu.
Vương gia đã vào cung, lần này Lạc gia công tử sẽ không bắt cóc tiểu thư nữa chứ? Bộ xương già nua của lão thật sự không còn chịu đựng được sắc mặt mưa rền gió rít đáng sợ của Vương gia.
Kỳ An đang ngồi vẽ với Lãng nhi, dường như không nghe thấy.
“Tiểu thư?” Trường Khanh hỏi một tiếng, thân hình muốn động.
Kỳ An ngẩng đầu liếc hắn một cái mới quay đầu nói với quản gia, “Gặp, sao lại không gặp chứ?”
“Lãng nhi ngoan, nương sẽ nhanh chóng quay lại.”
Lãng nhi ngẩng đầu lên, bất mãn cau mày, “Nương, nương đừng đi lâu, nhanh trở về nha!”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nương, nếu thúc thúc lại làm nương khóc, đợi cha về Lãng nhi sẽ để cha đánh hắn giúp nương!”
“Được!” Kỳ An đáp.
Lạc Hoài Lễ chắp tay sau lưng đứng trong viện, vạt áo xanh nhạt lay động theo gió.
“Tiểu Thất!” nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.
Kỳ An đứng lại bên cạnh hắn hỏi, “Có việc gì sao?”
Lạc Hoài Lễ nhìn nàng, lại nhìn xuống khóm hoa dưới đất.
“Tiểu Thất, nàng yêu hắn không?”
Hai người đều biết rõ “hắn” là ai, cho nên tiểu Thất liền gật đầu.
Một nụ cười chua sót, “Nàng yêu, là vì nàng yêu, hay bởi vì hắn yêu nàng cho nên nàng mới yêu?”
Kỳ An ngẩn ra, vấn đề này tựa hồ nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Im lặng một lát, Lạc Hoài Lễ cũng không tiếp tục đề tài này, hắn lại hỏi một chuyện khác, “Vậy Lãng nhi và hắn, nếu chỉ có thể lựa chọn một người, nàng sẽ chọn ai?”
“Cả hai người, ta đều sẽ không bỏ!” lúc này, Kỳ An trả lời không chút do dự.
“Nếu nhất định chỉ được lựa chọn một người?”
“Hắn sẽ không để ta vướng phải lựa chọn đó.”
Lạc Hoài Lễ hơi cong khóe môi, có một số chuyện vào giờ khắc này bỗng trở nên sáng tỏ, “Có phải tiểu Thất cũng từng tin tưởng ta như vậy?”
“Lúc thành hôn, tin tưởng ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc; lúc ta nạp nữ nhân khác, tin tưởng người ta yêu là nàng; lúc nàng có Lãng nhi, tin tưởng ta sẽ trở thành một phụ thân tốt; lúc nàng chịu oan ức, tin tưởng, tin tưởng ta sẽ trả lại trong sạch cho nàng?”
Kỳ An nhìn tán cây đang đu đưa trong gió, không nói gì.
“Tiểu Thất, ta muốn nghe lời nói thật, việc đã qua nhiều năm như vậy rồi, ta muốn nghe!”
Khi đó, có phải là có tin tưởng?
Kỳ An nhắm mắt, rốt cục cũng mở miệng, “Nếu như không tin tưởng, sao lại đồng ý trở thành thê tử của ngươi? Lạc Hoài Lễ, ta nguyện ý tin tưởng, cho nên mới thương tâm như vậy.”
“Nhưng,”
nàng cười cười, “Chuyện sau này không thể hoàn toàn trách ngươi. Tuy rằng ta nguyện ý tin tưởng, nhưng lại không cố hết sức. Sau này ta từng nghĩ, nếu lúc Hoàng thượng tứ hôn, ta nhất định phản đối, liệu Long Liên có thể bước vào cửa không? Hay lúc ta có Lãng nhi, nếu ta nói cho ngươi liệu có thể ngăn chặn chuyện sau này xảy ra? Lúc ta chịu oan uổng, ta rõ ràng có thể nói Trường Khanh che chở, giúp ta nói ra sự thật, không biết chuyện sẽ thế nào? Ngươi xem, rõ ràng cái gì ta cũng biết nhưng lại trơ mắt nhìn ngươi từng bước từng bước làm ta thương tâm, làm ta tuyệt vọng, sau đó là rời đi.”
“Lạc Hoài Lễ, kỳ thật ta là một nữ nhân ích kỷ, ta cố ý không nói rõ ràng, lúc đó tất nhiên bởi vì trong lòng đã quá mệt mỏi, muốn buông tha tất cả, buông tha cho ngươi, nhưng mặt khác cũng có suy nghĩ muốn trừng phạt ngươi và Long Liên. Bởi vì ta biết một ngày nào đó ngươi biết được chân tướng sự việc, nhất định sẽ hối tiếc khôn cùng, hối hận không chịu nổi. Ta có bao nhiêu đau thì muốn ngươi phải hối hận bấy nhiêu.”
“Xin lỗi, Lạc Hoài Lễ!” Câu này rốt cục cũng có cơ hội nói ra, Kỳ An thở nhẹ ra một hơi, “Mọi người đều trách ngươi phụ bạc mà quên trách ta không tận lực. Lạc Hoài Lễ, chuyện của chúng ta không phải do lỗi cua một mình ngươi.”
Lạc Hoài Lễ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thất, hôm nay nàng nói những lời này, có phải là đã tha thứ cho ta? Không còn hận, cũng không yêu?”
Nhớ tới bộ dáng Lãng nhi trong lòng ngực hắn hôm đó, Kỳ An cảm thấy mềm lòng “Ngươi không phải là người xấu, thực sự là như vậy, Lạc Hoài Lễ.”
“Nếu như hôm nay đổi thành Hiên Viên Sam, nàng sẽ làm như thế nào?”
Ngón tay Kỳ An giật giật, bĩu môi, “Nếu như nữ nhân khác dám tới, ta sẽ để Tiêu Lịch dùng cấm vệ quân bắt nàng rời đi. Nếu như Hoàng thượng tứ hôn, ta sẽ vừa khóc vừa phá dọa thắt cổ. Nếu như là Hiên Viên Sam tự ý làm,” nàng cố gắng nghĩ, “Vậy thì để Trường Khanh phá hủy vương phủ, thu dọn tiền tài rồi gọn gàng bỏ chạy!”
Lạc Hoài Lễ có chút giật mình nhưng rất nhanh liền cười thành tiếng, cười đến vui vẻ. Trên thực tế hắn cũng đã rất nhiều năm không được vui vẻ như vậy.
“Ân, đây đúng là chuyện chỉ có tiểu Thất mới làm ra được.”
Nước mắt chảy ra vì cười, Lạc Hoài Lễ đưa tay lau đi.
“Tiểu Thất,” hắn thu ý cười “Ta muốn Lãng nhi. Nàng về sau sẽ có hài tử với Vương gia, Lãng nhi để ta nuôi được không? Hắn là trưởng tử của Lạc phủ, ta thề sẽ chăm sóc hắn thật tốt, để hắn lớn lên vô buồn vô lo.”
Kỳ An nhàn nhạt cười, “Lãng nhi là hài tử của ta, ta sẽ không đưa hắn cho bất cứ ai.”
“Tiểu Thất…”
“Lạc Hoài Lễ!” Kỳ An ngắt lời hắn, “Ta yêu Lãng nhi còn hơn cả sinh mệnh của mình, cho nên ngươi tuyệt đối không thể mang hắn đi. Huống chi, đối với hài tử mà nói, ở bên mẫu thân là tốt nhất. Chuyện này không thể thương lượng.”
“Nhưng tiểu Thất…”
“Sau này ngươi sẽ cưới vợ nạp thiếp, cũng sẽ có hài tử khác, khi đó liệu Lãng nhi có thể làm ngươi toàn tâm toàn ý? Lạc Hoài Lễ, ngươi không cần nói nữa, nếu như ngươi không tính tới chuyện cưới vợ, vậy thì ngươi sẽ không thể cho Lãng nhi một gia đình đầy đủ, như vậy làm sao gọi là chăm sóc tốt nhất cho Lãng nhi?”
Ngừng một chút, Kỳ An xoay người lại đối diện với hắn, “Quan trọng hơn là Lãng nhi đã sớm biết thân thế của hắn lại cố tình không nhận ngươi. Lạc Hoài Lễ, ngươi nên tự hiểu.”
Lạc Hoài Lễ cụp mắt, hít sâu một hơi, “Tiểu Thất, ta hiểu rồi.”
“Tiểu Thất, ta cũng muốn nàng hiểu, ta yêu Lãng nhi, càng yêu nàng.”
Lấy trong ngực áo ra một bức thư đưa cho Kỳ An, hắn cười cười, “Ta muốn đê tiện một chút, nhưng tiểu Thất, đối với nàng, ta thủy chung luyến tiếc. Thư này giao cho nàng, nàng phải cẩn thận hơn.”
Lúc hắn đi rồi Kỳ An mới mở thư ra đọc.
“Thánh chí năm đó không có dấu ngọc tỷ. Lạc Hoài Lễ, Tiêu Thất vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, Tiêu Lãng là trưởng tử của Lạc gia.”
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, thân ảnh Lạc Hoài Lễ đã biến mất không thấy.
————–
Buổi chiều, là một người khách không mời mà đến.
Quản gia cúi đầu gần chạm đất, Vương gia, ngài nhanh nhanh hồi phủ đi, trong lòng hắn đang gào thét.
“Tiểu thư, muốn gặp không?”
“Gặp, đương nhiên muốn gặp!” cho dù nàng muốn tránh, người ta cũng không biến mất.
Quý Vũ đúng là tiểu thư khuê các chân chính, ngay từ lần đầu gặp mặt Kỳ An đã biết, nàng dung nhan xinh đẹp, tao nhã đoan trang, vui buồn không hiện ra mặt, cụ tỉ một câu, giết người không thấy máu.
Kỳ An hắng giọng, câu cuối cùng có chút quá mức, nàng vội sửa lại.
Sau một hồi hàn huyên tràng giang đại hải, hại chết vô số tế bào não của Kỳ An, rốt cục Quý Vũ cũng đi vào chủ đề chính, “Tiê tiểu thư có biết những ngày gần đây Vương gia bận việc gì không?”
Kỳ An cười, “Đại khái cũng biết một ít.”
Vẻ tươi cười trên mặt Quý Vũ càng trở nên sáng lạn, “Như vậy tiểu thư cũng biết mấy ngày gần đây vương gia không quá hài lòng?”
Kỳ An gật đầu, “Ân!”
Quý Vũ cười càng sâu.
Kỳ An thở dài, “Quý tiểu thư, tiểu thư có gì thì nói thẳng đi, chờ ngươi lòng vòng một hồi, mặt trời cũng xuống núi mất. Con ta còn đang chờ ta đi vẽ v