Mẹ Dương Lam Hàng và Lăng Lăng nói chuyện rất nhiều, trong đó không có lấy nửa câu trách móc cô.
Ngược lại, từng câu từng chữ thấm vào ruột gan.
Lăng Lăng không dám nói nhiều, cũng chẳng có gì để nói.
Cúp điện thoại, Lăng Lăng cầm ly milkshake, vừa nhìn nó tan ra, vừa cẩn thận nhớ lại từng câu mẹ Dương đã nói.
“Lăng Lăng, bác biết con và Dương Lam Hàng thật lòng yêu nhau, cũng biết con phải chịu ấm ức… Hàng rất muốn làm rõ mọi chuyện cho con, nhưng loại chuyện này trong giới học thuật không phải chuyện nhỏ, hiệu trưởng Chu và trưởng khoa Triệu đã nói với nó rất nhiều lần, bảo nó nhất quyết phải lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ một chút cho lập trường của nhà trường cũng như lập trường của họ. Hơn nữa, trước đó không lâu hiệu trưởng Chu đã cố ý dùng tên của Hàng để xin một quỹ đặc biệt trị giá hơn một triệu, hiệu trưởng Chu vì dự án này mà mất không ít tâm sức, hiện nay đang trong giai đoạn xét duyệt cuối cùng… Con nhất định phải hiểu cho nỗi khó xử của Hàng, cho nó ít thời gian…”
“Bác cũng trông mong nó nhanh chóng lập gia đình một chút… Không làm nghiên cứu khoa học cũng được, bác vẫn luôn không thích nó làm học thuật… Ba nó thời trẻ phần lớn thời gian đều trải qua trong phòng thí nghiệm, có khi bác thậm chí còn phải mang cơm nước, quần áo đến phòng thí nghiệm cho ông ấy… Bác thực không muốn thấy con mình vất vả như vậy. Nhưng Hàng từ nhỏ đã độc lập, chuyện gì cũng tự mình quyết định…”
“Hàng một lòng muốn làm một nhà khoa học vĩ đại… Hồi nhỏ nó thích nhất đem ảnh Albert Einstein bày ở đầu giường… Có nhiều lúc, bác thật không hiểu hai cha con nó nghĩ cái gì nữa… Bài đăng trên tạp chí Science hay Nature thì có tác dụng gì, một xu tiền thù lao cũng không có… Có lẽ, bác không hiểu khoa học chăng… Bác tôn trọng lựa chọn của nó…”
“Mười sáu tuổi Hàng đến MIT đi học, học đến khi hai mươi bảy tuổi, mười năm đó là thời gian vô tư vô lo nhất của đời người, nhưng nó lại một mình trải qua trong phòng thí nghiệm ở nước ngoài… Thầy của nó nói với bác, Hàng là sinh viên cần cù nhất mà ông ấy từng gặp… Con biết không, MIT không giống những trường khác, sinh viên ở đó không mấy ai được ngủ tám tiếng một ngày… Bác khi đó… thực sự muốn mang nó về nước…”
“Nhưng nó nói nó thích, nó sẽ không từ bỏ… Haiz! Cá tính nó là như thế, chỉ cần nó thích, dù có phải trả giá lớn đến đâu, nó cũng không hối hận…”
“Lăng Lăng, bác nói với con những chuyện này, không có ý gì khác… Bác muốn cho con biết, Hàng rất yêu con… Thậm chí, còn hơn cả nó yêu chính mình…”
“Con phải thông cảm cho phần tâm tư này của nó…”
Lăng Lăng sao lại không rõ mục đích những lời này của mẹ Dương. Đây là sự tôn trọng giấc mơ của con mình cùng nỗi lo lắng cho tương lai của một người làm mẹ.
Bà muốn nói với Lăng Lăng, Dương Lam Hàng không muốn phủ nhận tình cảm của họ, nhưng lại không thể thừa nhận tình cảm này, anh đang khó xử giữa hai bên…
Cho nên, mong cô thông cảm cho tấm lòng của anh, đừng để anh một mình chịu đựng tất cả.
Hôn nhân không phải chuyện hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Lăng Lăng vô cùng hiểu rõ, cô muốn vào nhà họ Dương thì rất dễ, tuy nhiên muốn mẹ Dương Lam Hàng chấp nhận một cô gái thực bình thường như cô, thừa nhận cô xứng đôi với đứa con trai hoàn mỹ của mình, thì rất khó khăn.
“Bác à, bác muốn cháu làm thế nào ạ?” Lăng Lăng bình tĩnh nói.
“Bác không hề có ý làm khó con, bác chỉ hy vọng con hiểu rõ: sự việc đi đến nước này, con nên thông cảm cho nỗi khổ của Hàng, vì nó mà suy nghĩ một chút…”
Lăng Lăng rất hy vọng mẹ Dương nói thẳng với cô: Con đi đi, đến Nhật Bản du học. Mẹ Dương tất nhiên sẽ không nói ra, người khôn khéo như bà sao có thể không lường được phản ứng của Dương Lam Hàng khi một ngày nào đó anh biết được chuyện này.
Ý tứ đã thể hiện rõ, ngược lại trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ.
Lăng Lăng không còn lựa chọn nào khác đành nói: “Con hiểu. Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Cuối cùng, Lăng Lăng cầm điện thoại, gọi vào số của văn phòng trưởng khoa. Cô hít vào thật sâu, cố gắng để lượng không khí lớn tràn ngập vào thân thể trống rỗng của mình, khiến cho bản thân không cảm nhận được sự không nỡ trong lòng.
“Thưa thầy, em đã suy nghĩ kỹ. Em đồng ý xuất ngoại, em sẽ nhanh chóng thu xếp mọi thứ, làm thủ tục rời trường.”
“Tốt lắm, ở nước ngoài có khó khăn gì, em có thể liên hệ với thầy.” Trưởng khoa nói với cô.
“Em cảm ơn thầy!”
Cúp điện thoại, đem tài liệu cất vào trong túi hồ sơ đâu vào đó, Lăng Lăng thử vài lần mới có thể đứng lên khỏi ghế, rời khỏi quán.
Đến giờ tan trường, sinh viên túa ra từ các khu giảng đường, vội vàng rảo bước về phía căn-tin.
Vào thời điểm mật độ người lưu thông cực đại này, cô không dám quay về nhà Dương Lam Hàng, vì thế lấy di động nhắn tin cho anh: “Em đến căn-tin ăn cơm, buổi trưa không ăn với anh được.”
“Em sao lại ra ngoài?”
“Em muốn chuyển về phòng ký túc xá. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không nên gặp mặt nhau.”
Sau một lúc, anh gửi đến một tin: “Lăng Lăng, anh nghe nói nhà trường muốn sắp xếp cho em ra nước ngoài.”
Cô nhắn lại: “Vâng! Em đã đồng ý rồi, đi du học nước ngoài với em mà nói là cơ hội tốt mà.”
“Tại sao em không hỏi ý kiến anh?”
Hỏi, anh sẽ đồng ý sao?
Tất nhiên là không, cho nên cô lựa chọn không hỏi!
Cô nói: “Em cảm thấy nhà trường sắp xếp như vậy rất tốt, với anh, với em, với trường đều là cách xử lý tốt nhất, anh không có lý do gì không đồng ý! Em tạm thời rời đi, chờ vài năm nữa mọi người quên đi chuyện này, chúng ta lại ở bên nhau, như thế không phải rất tốt sao?”
“Rất tốt ư?!” Dương Lam Hàng trả lời: “Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em cho rõ.”
“Bây giờ không tiện lắm, chờ đến tối chat tiếp đi.”
Trong lúc nhắn tin, bất tri bất giác đã đến trước cửa căn-tin.
Rất nhiều sinh viên nữ thấy cô, cúi đầu thì thầm bàn tán.
Lăng Lăng bỗng nhiên bật cười, vì nhớ đến một câu tục ngữ: Người sợ nổi danh heo sợ béo.0
Nổi danh, thực sự là một chuyện rất đáng sợ.
“Bạch Lăng Lăng?” Giọng của một người vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên gọi tên cô.
Cô từ lâu đã biết giọng nói trầm ấm sang sảng của Trịnh Minh Hạo rất êm tai, hôm nay nghe thấy càng đặc biệt dễ chịu hơn.
Lăng Lăng cười ngoái đầu, từ trong đám người chỉ cần liếc mắt đã tìm thấy khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Minh Hạo, có cả mấy người Lý Vi, Cao Nguyên bên cạnh anh: “Khéo vậy sao? Các anh đến căn-tin ăn cơm à?”
“Đúng thế!” Trịnh Minh Hạo đi về phía cô, nhìn thoáng qua ánh mắt sưng đỏ của cô. “Nhìn thần sắc của em cũng khá đó!”
“Ổn mà.” Cô ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: “Vẫn sống được!”
Lý Vi không biết nội tình còn vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai cô: “Cây ngay không sợ chết đứng! Người ta muốn nói thế nào thì nói, em cứ coi như mấy đứa con gái rỗi hơi đang ghen tị với em!”
Tiếp theo, anh ta lại bổ sung một câu hết sức triết lý: “Thời điểm có người đố kỵ với em, cũng chứng minh em sống rất thành công.”
Lăng Lăng ra sức gật đầu: “Nói vậy, em nên mời mọi người một bữa rồi, chúc mừng thành công của em một chút nhỉ?”
“Được!” Lý Vi ra vẻ gặp được đấng cứu thế: “Gần đây anh lập trình muốn điên rồi, mỗi ngày đều trông mong có mỹ nữ mời anh ăn cơm!”
Sau lưng có một cô xinh đẹp hung hăng nhéo tay anh ta một cái.
Trịnh Minh Hạo vẫn không nói gì, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó, lông mày nhíu lại thoạt nhìn rất sâu.
Lăng Lăng đang định khen anh càng ngày càng có nội hàm.
Anh mở miệng nói: “Nếu không, em làm bạn gái anh là xong, miễn cho người khác gây chuyện, bàn tán lung tung!”
“Trịnh Minh Hạo!” Lăng Lăng trừng mắt với anh, “Anh có thể đừng cháy nhà hôi của được không hả?”
“Anh hy sinh rất lớn đó.”
“Còn chưa tới lượt anh hy sinh đâu…” Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lăng Lăng chợt đứng sựng, bởi cô trông thấy Dương Lam Hàng đang đi về phía họ.
Cửa căn-tin chật chội bỗng chốc trở nên lặng ngắt, vô số ánh mắt đổ dồn lên khuôn mặt Dương Lam Hàng…
Anh chậm rãi bước tới, không nhìn đến ánh mắt của kẻ khác…
Những ánh mắt không thể di động cứ dán chặt lên Dương Lam Hàng từ xa.
Lăng Lăng cảm thấy bải hoải hệt như chìm sâu trong cơn bóng đè, trái tim bị siết chặt, rốt cuộc không thể giữ vững vẻ kiên cường giả tạo.
Liền ngay lúc đó, Trịnh Minh Hạo ôm lấy cô.
Trước cửa căn-tin đại học T nơi có mật độ dân cư cao nhất, dưới ánh mắt thăm dò của mọi người, anh ôm chặt cô, lớn tiếng nói: “Lăng Lăng, anh thực sự yêu em! Làm bạn gái anh nhé!”
“Em…”
Cô toan cự tuyệt Trịnh Minh Hạo, anh lại dùng thanh âm chỉ cô mới nghe thấy nói: “Em lại nợ anh thêm một lần tình nghĩa.”
Cô cười chua xót, không dám nhìn tiếp biểu hiện của Dương Lam Hàng. “Cảm ơn anh!”
Đây đúng là phương thức chấm dứt những lời đồn đại vu khống một cách hiệu quả nhất, cô lại nợ ân tình của Trịnh Minh Hạo lần nữa.
“Em ngẫm nghĩ xem nên cảm tạ anh ra sao đi.”
“Em ghi tạc trong lòng!” Nói xong, Lăng Lăng nhanh chân bước qua đám quần chúng đang xem náo nhiệt, trốn về hướng nhà trọ của cô.
May mắn là, Dương Lam Hàng không đuổi theo cô.
…
Lăng Lăng về đến phòng ngủ, Tiểu Úc không có ở đó, nhìn bàn học bám bụi mà suy ra, cô ấy đã vài ngày không về.
Vậy cũng tốt, cô không cần phải gắng gượng chống đỡ trước mặt người khác nữa.
Một mình nhắm mắt nằm trên giường, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ đến cô cùng Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính nghiên cứu những đường parabol hoàn hảo kia, thảo luận từng kết quả thí nghiệm, khi ấy cô luôn cảm thấy họ sinh hoạt trong một thế giới giống nhau.
Còn có, lúc Dương Lam Hàng giảng giải công thức cho cô, cô lẳng lặng lấy tay sờ ngón tay anh, hô hấp của anh chợt tạm ngưng… khi ấy cô luôn cảm thấy người thầy giáo ở trên cao không thể với tới kia, đang yêu cô sâu đậm.
Tất cả những điều đó chẳng qua tựa như một giấc mộng đẹp…
Cô mở mắt ra, bắt gặp máy tính đặt trên bàn, một loại nỗi buồn đã lâu không thấy chợt dâng lên trong lòng.
Cô đứng dậy khỏi giường, bật máy tính, vài giây sau, ava đầu hói nhỏ chớp sáng.
Cô ổn định lại nhịp tim kích động một chút, rồi mở tin nhắn.
Trên màn hình hiện lên năm chữ: “Cho anh lời giải thích.”
Căn cứ vào hiểu biết của cô, khi Dương Lam Hàng nói chuyện thẳng vào chủ đề, có nghĩa anh đang rất tức giận.
Lăng Lăng suy nghĩ hồi lâu, chỉ trả lời ba chữ: “Em yêu anh!”
“Đây là lý do em và Trịnh Minh Hạo ôm nhau trước mặt anh hả?”
“Đúng!”
Vài phút sau, anh gửi tin: “Lăng Lăng, em cho anh chút thời gian! Anh sẽ nhanh chóng từ chức để kết hôn với em!”
“Chính vì em không muốn anh từ chức nên mới phải làm như vậy! Đồng ý với em, anh ở lại đại học T, làm những việc anh muốn làm. Em sẽ quay về, chờ đến một ngày, khi em có thể xứng với anh, em nhất định sẽ trở về.”
“Đừng nói em cho rằng thời gian bốn năm rất ngắn, Nhật Bản cũng không phải xa đấy chứ?”
“Em có thể có lựa chọn khác sao? Ai nấy đều thấy được hiệu trưởng Chu kỳ vọng rất lớn vào anh, muốn bồi dưỡng anh làm người kế tục ông ấy, anh cứ như vậy mà từ bỏ, với ông ấy có công bằng không? Còn cả ba anh, ông ấy