Lạc Trần mỉm cười, Mông Mông dường như chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể vui vẻ rất lâu, như thế chẳng phải thật tốt sao? Nhất là khi cô ấy có ăn thế nào cũng không béo, chỉ điểm này thôi cũng khiến những cô gái khác phải ghen tỵ rồi.
Mông Mông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ vỗ trán: “Đúng rồi, cậu không nấu được nhưng nếu Sở Kinh Dương ăn thì nhất định có thể làm được”, nói xong liền lôi di động ra gọi điện, vừa bấm số vừa nói: “Lạc Trần, cậu không biết đâu, ở đây đắt lắm, mình muốn ngày nào cũng được ăn là chuyện không tưởng. Để anh ấy tìm ra công thức rồi dạy lại cho cậu, lúc nào mình muốn ăn chẳng phải sẽ có ngay hay sao?”.
Lạc Trần giơ tay ra ngăn bạn: “Mông Mông, bọn mình bắt đầu ăn rồi mới gọi anh ấy, thế không tốt đâu”.
Mông Mông xua xua tay: “Không sao, đợi anh ấy đến bảo anh ấy chọn thêm vài món là được. Anh ấy cũng không quá để ý tiểu tiết đâu”. Trong lòng Mông Mông, hình tượng của Sở Kinh Dương thật hoàn hảo, cô ấy thậm chí còn có ý muốn Lạc Trần lựa chọn anh. Nhưng chuyện đó không có nghĩa là cô cố ý tạo cơ hội cho hai người, chuyện tình cảm người ngoài càng cố giúp càng rối thêm. Chỉ cần Lạc Trần vui thì cô ấy có chọn cả hai cô cũng chẳng để ý, chỉ cần Lạc Trần có thể lo được hết, chỉ cần bọn họ đều tự nguyện là ổn. Mông Mông đơn giản chỉ là coi họ như những người bạn thân nhất của mình. Cô không bao giờ để ý tới mối quan hệ lằng nhằng của hai người, luôn luôn để họ tự lo lấy, cô không can thiệp vào.
Từ sau hôm Sở Kinh Dương giáp mặt với Lâm Tự ở nhà Lạc Trần, cả hai vẫn chưa liên lạc lại với nhau, nhưng chẳng hiểu sao khi Mông Mông nhắc đến cái tên này này, cô lại cảm thấy có chút tội lỗi chứ? Thừa nhận đi, thừa nhận là lần cuối cùng gặp anh ấy, trái tim cô cũng đã có chút rung động, thừa nhận rằng anh đã có một vị trí nhất định trong lòng cô, vì thế Lạc Trần mới cảm thấy có lỗi với anh khi trái tim mình dao động.
Đối với Sở Kinh Dương, cô luôn cố gắng thể hiện hết sức rõ ràng, không để anh hiểu sai về tình cảm của mình, dường như làm vậy cô cũng thấy mình thanh thản, yên tâm hơn. Thực ra Lạc Trần không bao giờ để ý thái độ yêu ghét của người khác. Thích cũng được mà ghét cũng được, đã là tình cảm thì đấy là chuyện riêng của mình, không thể cứ mình thế nào thì cũng bắt người khác phải làm theo được. Từ trước đến nay cô vẫn luôn nghĩ như thế, thậm chí cả lúc yêu Lâm Tự say đắm, cô cũng không cố gắng để trói buộc Lâm Tự.
Nhưng cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào cô đã thản nhiên chấp nhận những gì anh làm cho mình, đã thừa nhận sự tồn tại của anh. Cô không biết sự cảnh giác lúc này liệu có hơi muộn quá không. Cuộc sống của cô từ lúc nào đã trở nên phức tạp như vậy? Cô dường như đã không còn là cô nữa.
Còn đang suy nghĩ thì Mông Mông đột nhiên lấy một tay bịt điện thoại lại: “Anh ấy nói đã ăn rồi, không đến đâu, cậu nói với anh ấy đi”. Sau đó, Mông Mông không đợi nghe trả lời đã đưa điện thoại cho cô.
“A lô?” Lạc Trần đành phải lên tiếng.
“Gần đây em thế nào, có khỏe không?” Có phải là vì tình cảm đã có biến động nên cùng một câu nói mà nghe cũng khác? Lạc Trần cảm thấy câu hỏi thăm đơn thuần đó của Sở Kinh Dương nghe rất đau khổ.
“Ừ, em khỏe”.
“Các em ăn cơm ở đâu?”
“Mông Mông đưa em đến một nhà hàng Hàn Quốc, rất dễ chịu”. Lạc Trần cũng không để ý tên quán, chỉ cảm thấy chỗ này trang trí rất vừa mắt cô, rất đặc sắc.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi”.
Mông Mông ngồi bên cạnh dùng khẩu hình nói với cô: “Bảo anh ấy tới!”.
Lạc Trần đành phải nói: “Mông Mông bảo em gọi anh đến để lén học công thức về làm cho cô ấy ăn”.
“Hôm nay thì e là không được, anh đang bận chút việc. Hôm khác anh sẽ mời hai em đi ăn, đến lúc đó học cũng được. Các em cứ ăn đi”. Trong lời nói của anh đã có ý muốn cúp máy.
Lạc Trần có chút kinh ngạc. Sở Kinh Dương từ chối, mặc dù nói như thế cũng không hẳn được coi là một lời từ chối thì đây vẫn là lần đầu tiên. Mặc dù Mông Mông muốn anh đến nhưng cô cũng đã mở lời rồi mà. Cô đột nhiên nhận ra cô thực sự cũng mong anh đến.
“Ừm, nếu không thể đến được thì thôi vậy”. Lạc Trần rất ít khi nói những lời như thế, cô không mấy khi để lộ cảm xúc trong các câu nói của mình.
Sở Kinh Dương một lúc lâu không nói gì. Lạc Trần có cảm giác những lời nói chuyện rì rầm xung quanh, cả tiếng nhạc đều như đã ngừng cả lại, hoàn toàn tĩnh lặng. Cô căng thẳng, nhưng vì sao lại căng thẳng thì cô lại không thể nói rõ được.
“Em có muốn anh đến không, Lạc Trần?” Giọng Sở Kinh Dương vang lên phá vỡ sự im lặng.
Chính là sợ anh sẽ nói thế! Lạc Trần có chút ngượng ngùng như bị người khác nhìn thấu tâm can mình.
“…” Lạc Trần không biết phải trả lời anh như thế nào.
“Vậy… anh qua ngồi một lúc nhé?” Trong giọng nói của Sở Kinh Dương như có ý trêu đùa, nhất định muốn Lạc Trần phải thừa nhận rằng cô cũng mong anh đến.
Lạc Trần vội vàng đáp một câu: “Tùy anh thôi”, rồi trả điện thoại lại cho Mông Mông. Rốt cuộc là thế nào đây?
Cuối cùng Sở Kinh Dương cũng không để cho Mông Mông được toại nguyện. Ngay sau đó anh gửi cho Lạc Trần một tin nhắn nói mình thật sự không thể đi được. Anh càng như thế, Lạc Trần càng cảm thấy thật bối rối.
Lâm Tự không ngừng tiến hành thuyết phục và cảm hóa Lạc Trần. Tất cả sự gấp gáp của anh đổi lại sự án binh bất động của Lạc Trần, thế là những hành động lấy lòng của anh càng trở nên lộ liễu và vụng về. Bảo một người trước nay chưa từng lấy lòng ai đi lấy lòng người khác, thật đúng là làm khó cho anh. Vì vậy, đôi lúc anh cũng không kìm được sự nóng giận, phủi tay bỏ đi trước thái độ thờ ơ của Lạc Trần.
Bởi vì mỗi lần Lâm Tự đến đều là khi Lạc Sa đã tan học về nhà, cho dù Lạc Trần có cố gắng tránh thì cũng vẫn để Lạc Sa bắt gặp.
Hôm đó sau khi Lâm Tự rời đi, Lạc Sa chính thức tìm gặp Lạc Trần để nói chuyện, thái độ đó khiến Lạc Trần cũng không thể không nghiêm túc lắng nghe.
“Chị, em thật không hiểu chị nghĩ thế nào. Chẳng phải chị thích anh Lâm nên mới ở cùng anh ấy lâu như vậy, mới vì anh ấy mà khóc sao? Giờ anh ấy cũng yêu chị, giữa hai người đã không còn vấn đề gì nữa, làm một kết thúc hoàn hảo cho xong đi. Nếu chị không còn yêu anh ấy thì đừng để anh ấy tìm đến nữa, đừng cho anh ấy vào nhà. Cứ thế này, anh ấy cũng khó chịu mà chị cũng chẳng thoải mái gì”.
Lạc Sa có cái lý của mình, cậu nhận thấy Lạc Trần không còn đau buồn như trước kia nữa nên nói chuyện rất thẳng thắn. Cậu không hiểu, trước kia bất luận là chuyện gì, Lạc Trần cũng đều phải làm cho rõ ràng rành mạch, không dây dưa kéo dài, lần này cô làm như thế thật sự không giống với phong cách của cô.
Lạc Trần ngồi đối diện với Lạc Sa nhưng mắt lại nhìn xa xăm. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, dù không biết là Lạc Sa có hiểu được không: “Lạc Sa, em cho rằng sau khi núi lửa phun thì dưới chân núi là cái gì?”. Không đợi Lạc Sa trả lời, Lạc Trần lại cúi đầu nói tiếp: “Chị vẫn luôn cho rằng, sau lần núi lửa phun đó, cho dù nham thạch có bị đông kết lại thì bên trong vẫn rất nóng, có thể phun trào bất cứ khi nào. Giờ chị mới biết, không phải bất kỳ ngọn núi lửa nào cũng sẽ phun lần thứ hai. Giống như ngọn núi lửa đang ngủ, bên trong nó có thể đã bị phủ đầy nham thạch nghìn năm nhưng sức nóng đã hoàn toàn không còn nữa rồi”.
“Vì vậy, để Lâm Tự đến tìm cũng có thể là vì chị hy vọng mình sẽ lại nóng lên, có thể yêu thêm một lần nữa. Nhưng không biết tại sao, chị không còn tìm lại được thứ cảm giác ấy nữa”.
“Vậy sao chị lại khóc, hai người vẫn còn…” Lạc Sa không nói hết câu, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, mặt cậu đỏ hồng lên.
Lạc Trần cốc nhẹ vào trán Lạc Sa, cậu bé này cứ như không phải em trai cô mà là một ông lão già cả ấy. Thật cổ hủ!
“Đấy cũng là điều chị không hiểu nổi, chị không bài xích việc tiếp xúc về thân thể với anh ấy nhưng lại phản đối việc anh ấy tiến vào cuộc sống của mình. Có rất nhiều việc bản thân chị cũng không hiểu được, cũng không muốn nghĩ nữa. Em thấy chị như vậy rất kỳ lạ phải không?”
“Không đến mức ấy. em chỉ thấy cả hai người đều không vui, chi bằng cứ thoải mái một chút thì hơn”.
“Trước kia, chị cho rằng kết thúc tất cả là cách tốt nhất, dường như chỉ cần hạ quyết tâm một lần thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Có điều, quan hệ giữa người với người lại không đơn giản như thế”.
“Lâm Tự đối với chị mà nói, giống như người thân vậy. Chị không nhẫn tâm thấy anh ấy đau khổ, nhưng lại không muốn hạ thấp mình để đón nhận anh ấy một lần nữa”.
“Chị, chị càng nói em càng thấy khó hiểu. Có phải ý chị là chị không còn yêu anh Lâm nữa, mà chỉ coi anh ấy như người thân không?”
“Ừ, không còn yêu như trước nữa”.
“Thôi bỏ đi, phụ nữ thật là phiền phức. Chị tự suy nghĩ rồi giải quyết đi”. Lạc Sa nói một câu như vậy rồi cầm theo cặp đi về phòng.
Những lời Lạc Sa nói đã khiến Lạc Trần phải để tâm. Đến cả Lạc Sa cũng nói đỡ cho Lâm Tự thì chắc cô đã làm hơi quá thật. Ví dụ như việc hôm nay anh tức giận bỏ đi, hình như là vì Lạc Trần không chăm chú lắng nghe anh nói, hoặc là vì cô đã không nhìn ngắm kỹ món quà anh mang tặng, Lạc Trần cũng quên mất lý do rồi. Đến vì sao cãi nhau cô còn không nhớ rõ, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Cô cũng không thấy tức giận, vậy là tốt hay là xấu? Bắt đầu từ khi nào cô đã trở nên hờ hững với anh như thế.
Lạc Trần cầm chiếc lắc tay Lâm Tự tặng, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay mình, sự mát lạnh của kim loại chạm vào da thịt khiến cô bất giác rùng mình. Thứ đồ lạnh lẽo này thì có thể truyền tải sự quan tâm và ấm áp gì chứ? Lạc Trần nắm chặt nó trong tay, hy vọng sẽ khiến nó ấm lên, không còn lạnh như thế nữa. Xem ra muốn nó ấm lên thì lúc nào cũng phải ấp ủ nó, sự nhiệt tình nhất thời chỉ khiến nó bị hành hạ bởi sự thay đổi nhiệt độ từ nóng sang lạnh chứ hoàn toàn không giúp nó đạt được độ ấm cần thiết.
Lần này, thời gian tức giận của Lâm Tự tương đối dài, phải đến một tuần anh không liên lạc với Lạc Trần. Lạc Trần nhận thấy cảm giác căng thẳng từ trước tới giờ của mình đã dần biến mất, dường như cô ăn nhiều hơn, ngủ cũng ngon hơn. Thì ra, việc cắt đứt những ước mơ xa vời lại có cảm giác an toàn như thế.