chuyển đến, hai vợ chồng Lạc Trần lần đầu tiên không về ăn cùng ông nội vào cuối tuần, cả nhà bốn người cùng ngồi ăn cơm tối. Lúc đó, mọi người đều ở phòng riêng của mình để thu dọn đồ đạc, Lâm Tự nói với Lạc Trần: “Hôm nay mệt quá, chúng ta không cần đến đó nữa, anh sẽ gọi điện thoại cho ông nội. Chúng ta ở nhà cùng ăn cơm đi”. Lạc Trần đành bỏ dở căn phòng đang dọn dẹp được một nửa, đi tìm bác Vương nói bác chuẩn bị bữa tối.
Khi ăn cơm tối, Lâm Tự không yêu cầu bác Vương phải ăn sau nữa. Khi bác Vương chuẩn bị rời đi, anh đã nói một câu rất đúng lúc: “Bác cùng ngồi ăn cơm đi, sau này chúng tôi còn phải nhờ bác chăm sóc nhiều”. Lạc Trần vội vàng đứng dậy kéo bác Vương ngồi xuống. Mọi người không ai để ý thấy bác Vương đang rơm rớm nước mắt, tất cả vui vẻ ngồi ăn bữa cơm đoàn viên. Lạc Trần cảm thấy khởi đầu như thế này thật tốt, sự thay đổi của Lâm Tự thật sự khiến người khác vui vẻ.
Quan hệ của Lâm Tự và Lạc Trần sau khi trải qua những chấn động lại bắt đầu bước vào một thời kỳ ổn định mới. Nếu buổi tối Lâm Tự qua phòng cô thì sẽ ở lại qua đêm luôn. Nếu anh không có nhu cầu thì ai ở phòng người ấy. Hai người mỗi người nhường một bước, mọi việc trở nên dễ dàng.
Sau khi Lạc Trần dọn ra khỏi ký túc xá, Sở Kinh Dương chỉ có thể liên lạc với cô qua điện thoại vì Lạc Trần học xong đều vội vàng về nhà ngay. Ngoài việc tập trung học, còn lại toàn bộ sức lực của cô đều dùng để quan tâm chăm sóc cho Lạc Sa. Đến cả Mông Mông cũng chỉ có thể gặp Lạc Trần trên lớp. Mặc dù Lạc Trần đã mấy lần mời Mông Mông đến nhà mình chơi nhưng Mông Mông đều từ chối. Cô không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh của Lạc Trần, cũng không muốn gây phiền phức cho bạn. Trước hoàn cảnh đi đi về về vội vàng của Lạc Trần, chút tâm sự vụn vặt của cô gái mới lớn trong lòng Mông Mông cũng không có ý định nói với bạn. Thỉnh thoảng cô cũng than thở sao làm bạn mà cũng khó đến thế. Sở Kinh Dương đến lớp để tìm Lạc Trần đều thường xuyên không tìm thấy cô, chỉ gặp Mông Mông. Hết lần này tới lần khác, rốt cuộc nhờ Lạc Trần mà hai người đó lại trở thành bạn tốt của nhau.
Đông qua xuân tới, Lạc Trần dần dần phát hiện số lần ba người họ đi với nhau ngày càng nhiều. Bất luận là ở trường hay vào những dịp Lạc Trần hẹn Mông Mông ra ngoài, cho dù Sở Kinh Dương đang bận rộn với kỳ thi tốt nghiệp sắp tới cũng không bỏ lỡ một lần nào. Đa phần anh đều rất nghiêm túc, giống như những lần anh gọi điện cho Lạc Trần, đều chỉ nói những chuyện vui hoặc kể chuyện cười cho cô nghe, dường như những ấm áp trước kia đã tan theo mây khói cả rồi, anh đã dùng một thái độ khác để đi bên cạnh Lạc Trần.
Hôm nay, Lạc Trần cùng Mông Mông đi mua sắm, còn Sở Kinh Dương thì bị Mông Mông gọi đến để xách đồ. Ngày hôm đó Mông Mông vô cùng vui vẻ, nhìn thấy đồ nào thích là lập tức sẽ mặc thử. Trước kia Lạc Trần chưa từng đi mua quần áo với bạn gái cùng tuổi bao giờ, lần này bị Mông Mông hành hạ đến thảm, bởi vì bộ quần áo nào mà Mông Mông vừa mắt đều bắt Lạc Trần cùng mặc thử. Thử mười mấy bộ, Lạc Trần liên tục xin tha, Mông Mông liền bỏ mặc Lạc Trần, tự mình điên cuồng thử đồ. Sở Kinh Dương vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho khách trong cửa hàng, nhìn Mông Mông và Lạc Trần thử quần áo mới, chỉ cười không nói gì.
Đến khi Lạc Trần thật sự đầu hàng, thất thểu đi từ phòng thử đồ ra, một người phụ nữ trung niên chặn cô lại. Sở Kinh Dương thấy Lạc Trần ra sức giằng tay ra, còn người phụ nữ kia sau đó lại túm chặt lấy áo Lạc Trần, không ngừng nói gì đó với cô. Sở Kinh Dương vội vàng đi tới, chỉ nghe thấy người phụ nữ kia nói: “Đến chỗ chúng tôi xem đi, nhất định cô sẽ vừa ý”.
Sở Kinh Dương đứng bên cạnh Lạc Trần, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặt Lạc Trần đột nhiên đỏ bừng lên: “Không có gì, chúng ta qua đó ngồi đi”. Lạc Trần đang định đi trước, không ngờ người phụ nữ kia lại quay sang túm chặt Sở Kinh Dương, “Cậu là bạn trai của cô ấy à, đẹp trai quá. Đừng ngại, đàn ông bao giờ cũng thích cảm giác tròn đầy, viên mãn. Kỹ thuật ở chỗ chúng tôi có thể khiến cho vua chúa cũng phải hài lòng”. Nói xong, chị ta còn dùng tay vẽ một vòng trên phần ngực của mình.
Sở Kinh Dương có chậm hiểu tới đâu thì cũng hiểu ngay ra thứ mà người phụ nữ này muốn nói, lần này tới lượt mặt anh đỏ bừng, “Ừm, tôi thấy cô ấy như thế là được rồi, không cần tới dịch vụ của các chị đâu”. Lạc Trần nghe rất rõ, đến cổ cũng đỏ bừng, vội vàng đi ra ghế sofa ngồi xuống. Sở Kinh Dương còn rất khách khí gật đầu với người phụ nữ đó rồi mới đi đến cạnh cô, cùng Lạc Trần đợi Mông Mông. Kiềm chế hết sức, cuối cùng không thể kiềm chế hơn được, anh quay đầu sang liếc nhìn khuôn ngực của Lạc Trần. Lạc Trần đột nhiên cũng quay lại, trừng mắt hét lên với Sở Kinh Dương: “Nhìn gì mà nhìn! To nhỏ gì cũng không khiến anh quan tâm”.
Sở Kinh Dương hắng giọng, nói: “Anh không có kinh nghiệm. Nhưng anh cho rằng có một số thứ không thể lấy kích cỡ làm chuẩn, tỉ lệ cũng rất quan trọng”. Mặc dù anh nói hết sức ẩn dụ, nhưng Lạc Trần cảm thấy như anh nói ngực của mình thực sự rất nhỏ, cũng may là cô không cao to lắm. Lạc Trần muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào. Khi Mông Mông đi ra trình diễn bộ quần áo mới thử, đập vào mắt là hình ảnh Sở Kinh Dương đang cố nhịn cười còn Lạc Trần thì đỏ bừng từ mặt tới tận cổ.
Lạc Trần bị nói khích, nhìn chằm chằm vào ngực Mông Mông một lúc, cảm thấy của mình hình như đúng là nhỏ thật. Sao từ trước tới nay cô không nhận ra chứ? Cô định lúc nào về sẽ hỏi Lâm Tự xem anh thích thế nào. Nghĩ đến đây, mặt Lạc Trần càng đỏ. Dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Lâm Tự có vừa ý với mình không, đương nhiên cô cũng không đem Lâm Tự ra so sánh với người khác, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ mình đang có hiện giờ đều rất hợp lý
Tối hôm đó, Lâm Tự bận tới tận khuya mới về. Tắm rửa xong, anh còn đang do dự xem không biết có nên vào phòng Lạc Trần hay không, giờ này chắc cô đã ngủ từ lâu rồi. Cuối cùng Lâm Tự vẫn quyết định qua phòng tìm cô. Anh vừa mở cửa đã thấy Lạc Trần ngồi nhỏm dậy, sau đó mặt ửng đỏ nhìn anh.
“Sao thế?”
Lạc Trần kéo chăn trùm lên đến tận gần cổ, cằm đặt lên đầu gối, tư thế này khiến mặt cô càng trở nên nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu. “Không sao.” Thực ra Lạc Trần cũng vừa nằm xuống, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay ở trung tâm thương mại, đang cảm thấy thú vị thì Lâm Tự gõ cửa đi vào. Điều này khiến Lạc Trần có cảm giác tội lỗi, dường như cô không nên nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó.
Lâm Tự đưa tay sờ lên trán Lạc Trần, không nóng, lại dùng mu bàn tay áp vào má cô, rất nóng. Cơ thể Lạc Trần rất hiếm khi nóng như thế, Lâm Tự bất giác tiến lại gần cô, áp mặt mình vào mặt Lạc Trần như muốn san sẻ bớt thân nhiệt của Lạc Trần sang mình. Tay anh vòng qua vai cô, kéo cô ngã vào lòng mình.
Trước khi vào phòng Lạc Trần, Lâm Tự hoàn toàn không nghĩ gì đặc biệt, anh chỉ muốn nhìn Lạc Trần một lát, sau đó về phòng mình đi ngủ thôi. Nhưng thấy Lạc Trần hai má ửng hồng, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng mình, mắt cụp xuống, Lâm Tự cảm thấy kiềm chế ham muốn của mình lúc này quả thật là một hành động vô cùng ngu ngốc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lạc Trần, tay từ từ trượt xuống, luôn vào trong cổ áo, dùng ngón tay cái miết từng chút từng chút một lên phần xương quai xanh của cô.
Động tác của anh khiến Lạc Trần bừng tỉnh, cô lại nhớ đến thắc mắc mà mình muốn hỏi anh ngày hôm nay. Qua lớp áo ngủ, Lạc Trần giữ chặt tay Lâm Tự lại: “Lâm Tự, anh cảm thấy… ưm… Anh thích thế nào?”
Lúc này Lâm Tự bắt đầu có chút mê muội, mặc dù đã làm chuyện này với Lạc Trần rất nhiều lần nhưng lần nào anh cũng có cảm giác thích thú và thỏa mãn khác nhau. Anh có phần hoang mang trước câu hỏi không đầu không đuôi của cô, mở miệng hỏi cho có lệ: “Cái gì mà thích thế nào?”. Tay anh vẫn không chịu dừng, bàn tay còn lại đặt ra sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh biết Lạc Trần thích anh giúp cô thư giãn như thế.
Lạc Trần cảm giác mặt mình càng lúc càng nóng hơn: “Chính là chỗ này”. Lạc Trần làm một động tác trên phần ngực của mình, thoáng nghĩ, hỏi thì cũng đã hỏi rồi, phải hỏi sao cho rõ thôi: “Anh thích to phải không?”
Lâm Tự có chút bất ngờ, Lạc Trần bắt đầu quan tâm tới vấn đề này từ khi nào? Với tính cách của cô, cô sẽ không để ý đến những thứ đã có sẵn. Nhất định là có ai nói, có thể là cô bạn tên Mông Mông hoặc là Lâm Đoan Tử, những người có khả năng nói chuyện này với Lạc Trần chỉ có thể là hai người đó thôi.
“Sao lại hỏi thế?” Lâm Tự không biết nguyên nhân vì sao Lạc Trần lại hỏi vấn đề đó, cảm thấy thật khó trả lời. Không phải cô muốn lật lại chuyện trước kia của anh đấy chứ?
Lạc Trần hất bàn tay Lâm Tự đang đặt trên người mình ra, tự mình giữ chặt lấy hai tay anh: “Anh đừng có sờ lung tung nữa”. Lạc Trần hết sức nghiêm túc nhìn Lâm Tự, “Em đang hỏi anh đấy, anh thích to đến thế nào?”
“Có ai nói gì với em phải không?”
Lạc Trần trừng mắt nhìn Lâm Tự, mặt đỏ lựng, “Hôm nay em và Mông Mông đi mua sắm, có người kéo em lại, nói em nên đi… nâng ngực”. Nói xong, Lạc Trần giơ tay ra như muốn ngầm mô tả mình, “Nói của em quá phẳng, quá nhỏ, chẳng có đường cong gợi cảm gì cả. Còn nói đàn ông đều thích đầy đặn. Lâm Tự, anh thích loại nào?” Dù sao cũng đã nói rồi, Lạc Trần cảm thấy nên nói cho rõ ràng mọi chuyện, đợi Lâm Tự giải đáp thắc mắc giúp cô.
Lạc Trần vẫn có chút ngượng ngùng. Mặc dù đã trở thành phụ nữ có gia đình hai năm rồi, nhưng cô vẫn luôn là người thực tiễn thì có thừa mà lý thuyết thì không đủ. Những chuyện riêng tư thế này, nếu hai người không đem ra để thảo luận cô cũng không biết giãi bày cùng ai.
Mặc dù biết Lạc Trần không thể trở thành kiểu người không mệt mỏi theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ, nhưng Lâm Tự cảm thấy phòng bệnh hơn chữa bệnh. “Nếu chỉ chú trọng vào vẻ bề ngoài, thì tham vọng của con người là không có giới hạn. Có gì là không thể có được chứ?” Lâm Tự vuốt nhẹ cánh tay Lạc Trần, “Đối với anh mà nói, to hay nhỏ chưa bao giờ là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ, đó là của em”.
Lúc này Lâm Tự nhìn cô như thế, nói với cô những lời như vậy, Lạc Trần cảm thấy cô đã chiếm giữ một vị trí nhất định trong lòng anh. Nhưng cách nghĩ đó sẽ lại khiến cô rơi vào tình yêu với Lâm Tự. Lạc Trần nhắm mắt, muốn loại bỏ khỏi đầu mình thứ tình cảm kỳ lạ được sản sinh ra sau khi nghe câu nói đó của anh.
“Em chỉ hỏi anh sự khác biệt khi chạm vào hai loại thế nào, sao anh lại đi xa thế làm gì?” Lạc Trần mở mắt ra, quay lại chủ đề ban đầu.
Lâm Tự cười cười: “Anh không rõ lắm, từ trước đến giờ anh lúc nào cũng chỉ chú trọng tổng thể, không nghĩ đến từng bộ phận riêng biệt. Cảm thấy đúng thì sẽ rất tốt, cảm thấy không đúng thì là không tốt. Chưa từng suy nghĩ mình yêu thích gì”.
“Từ trước tới giờ? Anh đã từng có rất nhiều bạn gái sao?” Lạc Trần lập tức mẫn cảm nắm bắt sơ hở.
Lâm Tự than thầm trong lòng, “Thì ra cô ấy đang đợi mình rơi vào bẫy, mình cũng quá vô ý rồi”.
Mặc dù không có ý giấu giếm, nhưng Lâm Tự cũng không muốn vì những chuyện đã qua mà khiến Lạc Trần cảm thấy không vui. “Sự chú trọng tổng thể mà anh nói đến không phải chỉ riêng chuyện này, mà bao gồm tất cả những phương diện anh giao tiếp với mọi người. Ừm, trước khi đến với em anh