Đêm khuya hôm đó, Giang Xuân Tuệ một mình ngồi ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tươi nhăn thành một chữ “囧”, tâm tình tệ tới cực điểm.
Hu hu hu…
Hu hu hu…
Cô đang khóc nhưng không phải mắt khóc, mà là tâm. Có lẽ bởi vì các cơ quan trong cơ thể cô đều rất lạc quan, cho nên mắt cô chảy không ra nước mắt, chỉ có thể ở trong lòng oán thán người nhà vô tình.
Hu hu hu…
Thảm quá… Thê thảm quá đi…
Tuyệt không thể ngờ được, khi tuyên bố với người nhà hôn sự của mình và Đoàn Bồi Nguyên, trong tiếng kinh hô của mọi người, cô quăng ra nhiều cuốn tạp chí giới thiệu bối cảnh, tuổi tác, diện mạo của hắn, giải thích hắn đào hoa là do người khác thích hắn, không phải hắn thích rất nhiều phụ nữ, hơn nữa lại tràn đầy thấp thỏm khi nói hết kịch bản tình yêu “nhất thời sấm sét bùng nổ, đất lửa chuyển động” giữa bọn họ, cô đang chuẩn bị tâm lý thật tốt phải dũng cảm đối mặt với trận chiến bất hòa giữa tình thân và tình yêu…
Yên tĩnh…
Trong phòng khách lần thứ hai lâm vào một mảnh lặng ngắt như tờ, tiếp theo…
Mẹ Giang khóc. Bà lần lượt ném từng bài báo viết về Đoàn Bồi Nguyên, mắt hàm chứa lệ chạy đến trước bài vị của tổ tông, miệng lầm rầm chắp tay cúng bái.
“Cảm tạ liệt tổ liệt tông Giang gia phù hộ Xuân Tuệ chúng con tìm được một đối tượng tốt, về sau không lo ăn ở, không cần lo lắng nó sẽ chết đói đầu đường…”
Ba Giang cũng khóc. Một tay run run nắm lấy cuốn tạp chí, vành mắt đỏ, ông vỗ vỗ bả vai con gái, liên tiếp gật đầu.
“Làm tốt lắm, làm tốt lắm… Sau khi gả đi không thể tùy hứng như vậy nữa, phải hiếu thuận với cha mẹ chồng…”
Em trai ngửa đầu nắm tay, hít một hơi dài.
Còn tưởng rằng nó muốn nói ra lời nói cảm động gì chứ, kết quả…
“May mắn có anh rể, về sau mình sẽ không cần giúp chị để dành tiền lương hưu rồi.”
Thì ra là nó thở phào nhẹ nhõm! Còn lộ vẻ mặt vui mừng?!
“Quá tuyệt vời! Rốt cục mình có thể có phòng rồi, không cần chen chúc với chị trên cùng một chiếc giường “YES!”
Em gái út phản ứng ích kỷ nhất rồi, thậm chí thoải mái cười to ngay tại chỗ, uổng phí bình thường cô cưng em gái như vậy, còn tặng một nửa tủ quần áo cho nó…
Hu hu hu… Đây tính là người nhà cái gì chứ…
Cho tới hôm nay cô mới biết được thì ra ở trong mắt người nhà, mình là “củ khoai lang” rất phỏng tay, cho nên mọi người mới có thể phản ứng như trút được gánh nặng như vậy, làm như cô kết hôn với trùm khách sạn là một chuyện chính xác nhất, đáng tán thưởng nhất mà cô đã từng làm trong cuộc đời này.
Mà Đoàn Bồi Nguyên lại chính là bồ tát sống đã hy sinh chính mình, phổ độ chúng sinh, công đức vô lượng.
Có điều, dùng lương tâm ngẫm lại thì hình như cũng không phải hoàn toàn không thể lý giải được “sự yên tâm” của bọn họ…
Ba mẹ thường nói, tuy rằng cô, đứa con gái này, là chị cả, nhưng cảm giác lại giống như con út, không chỉ không có khôn khéo, biết tự lo cho mình bằng em trai, em gái, cá tính lại còn có chút lỗ mãng, thường xuyên nghĩ đến đâu là làm đến đó, có khi thực làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh thay cô.
Đáng mừng là cô luôn rõ ràng biết chính mình muốn cái gì, có thể làm cái gì, mục tiêu đặt ra cũng không sẽ vượt qua năng lực bản thân có thể đạt được, bởi vậy một đường đấu đá lung tung thẳng đến hai mươi bảy tuổi đầu, trái lại cô chưa từng rước lấy đại họa cho bọn họ, gây ra phiền toái rối rắm cần người khác giúp cô thu thập. Lại nói tiếp dù cô cứ xông lên, nhưng cũng coi như là có xem xét rồi mới xông lên.
Có lẽ bởi vì như vậy, người nhà mới không có phản đối mãnh liệt. Mặc dù đối với thân phận và tình sử của Đoàn Bồi Nguyên, họ có do dự một lát nhưng vẫn như cũ tin tưởng quyết định của cô, chúc phúc cho lựa chọn của cô.
Loại chuyện cưới bất ngờ này xảy ra ở trên người cô dường như tuyệt không làm cho người nhà cô ngạc nhiên, mọi người cầm lấy điện thoại vội vàng báo tin vui cho họ hàng, bạn bè. Tiểu Hoa còn cắn một đóa hoa trở về cho cô… Hình như là giống hoa mới mà tháng trước mẹ Vương vừa trồng… Nó lắc mạnh cái đuôi, giống như rất vui mừng…
Ông trời, rốt cuộc bình thường cô làm cho bọn họ lo lắng đến cỡ nào, hiện giờ mới rơi vào cái kết cục thê lương “mọi người đều vui mình ta buồn” này!
Về mặt lý trí cô có thể lý giải nhưng về mặt tình cảm cô lại rất băn khoăn, bữa tối chưa ăn xong cô đã trở về trong phòng “nghiền ngẫm lỗi lầm”, thất vọng kiểm điểm lại phần đời mà rõ ràng mình đã sống rất “vui sướng”, trong tim khóc ròng, hu hu hu…
Ong ong ong…
Í? Ai lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này?
Tốt nhất không phải là đã có người bạn nào nghe được tin tức “thê lương” này, cố tình gọi điện thoại tới để tăng thêm “vết thương lòng” của cô.
Giang Xuân Tuệ nghe thấy di động rung lên thì đứng dậy, cầm di động lên thì thấy…
Yêu nghiệt
Tâm tình suy sút khởi tử hồi sinh! Cô đột nhiên quên đi ai oán, mặt mày hớn hở khụ khụ cổ họng, ấn xuống phím call.
“Anh không phải đi công tác sao?”
“Ừ, vừa đến Nhật Bản.” Người còn chưa đi ra khỏi sân bay đã lập tức gọi điện thoại cho cô. Bởi vì lúc chạng vạng, sau khi chia tay, bóng lưng của cô gái này khi rời đi luôn luôn quấy nhiễu tâm tư của hắn, hại hắn ở trên máy bay mà tâm thần không yên, nghĩ tới cô phiền muộn khiến cho hắn càng thêm áy náy, cho nên hắn phải hỏi cô kết quả cho rõ ràng. “Bên cô thế nào?”
“Tôi bên này?” Sau khi sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối như mực ngoài cửa sổ. “Không mưa, ôn hoà, thời tiết cũng coi như…”
“Ý tôi nói là cô trở về nói chuyện kết hôn với người nhà, bọn họ nói như thế nào?” Cô gái này đang khoe khoang sao? Làm sao hắn có thể đặc biệt gọi điện thoại quốc tế tới hỏi cô ta thời tiết được.
Hắn muốn giận lại muốn cười, cảm thấy hình như mình có vẻ nên quan tâm đầu của cô có bình thường không, sao luôn làm cho người ta bất ngờ thình lình.
“Anh… đang lo lắng cho tôi à?” Nụ cười mở rộng, cô không nghĩ tới người kia ở nước ngoài còn nhớ đến tình huống của cô, hiện giờ đối với cô mà nói không thể nghi ngờ chính là “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, đã làm ấm lòng của cô.
Nhìn nhẫn trên tay, trong lòng cô có một hồi ngọt ngào, và phảng phất cô tựa hồ càng lúc càng có thể nghĩ thông suốt vì sao mình sẽ có những cảm giác đặc biệt đó đối với người đàn ông này.
Hóa ra không phải bởi vì ma lực của nhẫn kim cương, mà là mị lực của người…
“Qua một tuần nữa sẽ tổ chức tiệc mừng, tôi không hy vọng sự việc có bất kì sự biến đổi nào.” Giọng nói của hắn phảng phất mất đi sự ấm áp trong nháy mắt, vừa cứng vừa lạnh nhưng ngược lại chính vì vậy mà có vẻ khả nghi, lộ sơ hở giấu đầu hở đuôi.
Ai yô, quan tâm thì thừa nhận đi, thẹn thùng cái gì.
Giang Xuân Tuệ che miệng cười trộm. Nói cô người này tự mình nghĩ tốt đẹp cũng được, trước giờ cô luôn dựa vào cảm giác, hiện tại cảm giác của cô nói với cô, người đàn ông này đang thiếu tự nhiên, nói không chừng đôi má còn “trong trắng lộ hồng” a.
Ô, cô thích nhất đùa giỡn với kiểu tiểu nam sinh thích giả bộ lạnh lùng này nha! Đương nhiên đại nam sinh cũng không ngoại lệ…
“Cái này rất khó nói nha, có lẽ đến lúc đó mặt khác anh lại tìm người phụ nữ khác thay thế cũng nói không chừng.” Hi. Cô đắc ý cười trộm, tưởng tượng thấy được nét mặt hiện giờ của hắn sẽ vui đến cỡ nào.
“Bọn họ phản đối dữ lắm à?” Ngữ khí của hắn mang chút điểm khẩn trương, có lẽ ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện trong đó pha lẫn sự căng thẳng.
Nói thực ra, bằng vào điều kiện của hắn, cho dù trước hôn lễ một giờ, muốn tìm một người phụ nữ phủ lên lụa trắng cũng không phải là chuyện khó khăn nhưng một cách vô ý thức hắn lại cảm thấy phản cảm đối với hình ảnh đó.
Huống hồ bọn họ đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn phải đi ly hôn một lần trước rồi lại kết hôn?! Giả thiết này càng làm hắn thấy phiền chán! Hơn nữa chưa kể sẽ làm mẹ hắn tức đến xỉu ngay tại chỗ, nói cái gì cũng không thể để nó xảy ra.
“Điều đó là đương nhiên, làm sao có thể không phản đối, bọn họ phản đối kịch liệt. Tôi tốn thật nhiều công phu giải thích, cha mẹ tôi đều khóc, tôi cũng khóc…” Cô nhéo nhéo mũi thở ra hai hơi, giả bộ nghẹt mũi, tiếng nói nghẹn ngào. Điều này cũng không thể xem như là hoàn toàn nói sạo, chẳng qua không có chú giải thêm là bọn họ “quá vui mà khóc” thôi.
Lại nói thế nào đi nữa cũng không thể cho hắn biết người nhà cô vô cùng phấn khởi, lộ ra bộ dáng mừng rỡ như đem cô “tiêu thụ” được ra ngoài, bằng không cô thật quá mất mặt.
“Cô bị mắng?”
“Không bị đánh là đỡ rồi, dù sao tôi cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, là con gái bảo bối mà họ che chở từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên nói gả là gả, đương nhiên bọn họ sẽ luyến tiếc nha. Không khí hiện tại trong nhà chúng tôi thực sự chỉ có thể dùng một mảnh mây đen mù sương để hình dung, ngay cả bữa tối tôi cũng chưa ăn…” xong. Cô cố tình tỏ vẻ yếu ớt không nói ra “chữ cuối” nhưng trái lại hai tay lại vung loạn xạ, cố gắng xây dựng một bầu không khí khó có được như vừa trải qua thiên tân vạn khổ, miễn để hắn cho rằng cô không có giá, về sau coi thường cô.
“Vì sao chưa ăn? Bọn họ giận đến nỗi không cho cô ăn cơm?”
“Là chính tôi ăn không vô a, người con làm cho cha mẹ đau lòng như vậy nào còn có mặt mũi ngồi ở bàn cơm ăn đầy bụng.”
Đầu kia điện thoại đột nhiên lặng yên, phảng phất hô hấp đều tạm dừng lại.
Cô tưởng rằng bản thân có phải hay không đã đem tình huống nói quá nghiêm trọng, vội vàng sửa giọng trấn an…
“Nhưng mà anh cũng đừng quá khẩn trương, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể, trước hôn lễ sẽ thuyết phục bọn họ tiếp nhận hôn sự này. Ba mẹ tôi luôn luôn rất thương tôi, họ sẽ không nỡ để cho tôi khổ sở quá lâu, anh…”
“Biết rồi.” Hắn đột ngột gác điện thoại làm cho cô không kịp trở tay.
“Biết cái gì chứ? Không lễ phép!” Cô “này” vài tiếng rồi mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn di động, cảm thấy chính mình vĩnh viễn cũng không bắt được tiết tấu nói chuyện của người đàn ông này cùng với tâm tư chân chính của hắn.
Vừa mới nãy còn cảm thấy hắn quan tâm cô nhưng ngại ngùng thừa nhận, trong chớp mắt lại hình như là chính cô tưởng nhiều quá, có lúc nào là hắn để ý qua sống chết của cô…
Có điều, kỳ lạ, vì sao cô sẽ để ý hắn có quan tâm cô hay không? Thấy hắn gọi điện thì tâm tình liền bay lên, bị hắn gác điện thoại thì buồn bã vô cớ, cảm xúc cứ “đong đưa”. Cho dù hắn có mị lực đi nữa, đường đồ thị tâm tình kịch liệt phập phồng như vậy cũng quá bất thường rồi!
Cốc cốc!
Mẹ Giang bưng một bát đồ ăn khói trắng bốc nghi ngút đi vào, trên mặt vầng sáng mẫu tính chợt lóe sáng lên tựa như đèn nê ông.
“Xuân Tuệ à, buổi tối con chỉ ăn một chén cơm và nửa con cá, nửa đêm chắc chắn sẽ đói, mẹ đặc biệt kêu ba con đi mua mì giò heo may mắn của quán nổi tiếng này cho con… Cảm ơn ông trời, con gái của tôi rốt cục thông suốt, tìm được một đối tượng tốt gả cho người ta rồi… Ừ đúng! Là đã gả đi ra ngoài rồi, ha ha ha…” Mẹ Giang buông bát đũa thìa xuống, chắp hai tay lại, cả đêm cũng không ngại phiền cảm tạ chúng thần linh cùng tổ tiên nhiều đời, cười toe toét.