đầu lại có thể thấy dáng vẻ bận rộn của Dung Kỳ trong nhà bếp.
Có lẽ vì biển cả, hoặc do cảnh hoàng hôn lộng lẫy, tráng lệ như mơ trước mặt mà trong sâu thẳm, cô bỗng thấy vô cùng bình yên. Lần đầu tiên ngắm hoàng hôn giữa biển, cảm giác đó giống như cả thế giới này chỉ thuộc về riêng cô, bình yên, tự tại.
Buổi tối, Tiểu Ái ngủ trong phòng ngủ của du thuyền, còn anh ở phòng khách. Hai người cách nhau một tầng, Tiểu Ái còn lấy chiếc áo sơ mi mới tinh của Dung Kỳ làm quần áo ngủ. Chiếc giường lớn trên du thuyền vừa rộng vừa mềm, cô ôm gối, rất nhanh đi vào giấc mộng.
Giữa đêm khuya, hai người bị đánh thức bởi một trận mưa lớn. Trong trận cuồng phong, chiếc du thuyền lắc lư không ngừng, Tiểu Ái lảo đảo mở cửa kính ra, Dung Kỳ cũng đang từ khoang giữa đi xuống. Hai người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Trên biển là một màu đen như mực, cơn giông tố cực lớn đột nhiên ập tới, chiếc du thuyền như phiến lá trong gió, không ngừng đung đưa. Cái trần phía đuôi thuyền ngăn không nổi cơn mưa to, nước trút xuống trộn lẫn với nước biển lạnh băng. Trong nháy mắt hai người ướt như chuột lột. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Dung Kỳ, bị nước tạt vào lạnh đến mức làm Tiểu Ái muốn khóc.
“Anh! Làm sao bây giờ?” Trong gió lớn, vừa vén những sợi tóc tối ướt trên mặt, Tiểu Ái vừa hoảng loạn kéo lấy Dung Kỳ.
“Về phòng ăn trước đã, đóng cửa chặt lại, ít nhất không để nước biển tràn vào.” Anh kéo Tiểu Ái bước vào phía trong, nhưng cô lại đột nhiên vùng khỏi anh chạy lên buồng lái tầng trên. Anh vội vàng đuổi theo, cô đang ra sức kéo mái che phía sau buồng lái.
“Em làm gì vậy? Mau quay về phòng ăn!” Trong mưa bão pha lẫn tiếng sấm nổ đùng đoàng, ở trên biển âm thanh đó nghe càng thêm đáng sợ.
“Phải che buồng lái lại, trời mưa to quá! Em sợ máy móc sẽ hỏng mất!” Trước đó, vì muốn chơi khăm anh nên Tiểu Ái đóng hệ thống định vị toàn cầu GPS và máy dò ra-đa, bây giờ cô lại sợ chúng bị hỏng. Trên biển không được như trên đất liền, ngộ nhỡ chiếc du thuyền có tổn hại, họ sẽ chết ở nơi này,
“Em đi xuống! Để anh làm!” Anh kéo cô đẩy về phía bậc thang thế nhưng dù thế nào cô cũng không chịu: “Mưa quá to! Một mình anh không làm được!”
“Đi xuống!” Anh hét lên giận dữ, lại một tiếng sét nữa vang lên, đánh trúng vào phía trước buồng lái, tia lửa kèm theo những rung động cực lớn trấn áp giọng nói của hai người. Chiếc du thuyền lắc lư kịch liệt, sàn thuyền vốn đã ướt đẫm lại không thể đứng vững được, cô nghiêng người, trán bất ngờ đập mạnh vào lan can, cả người rơi khỏi du thuyền.
“Tiểu Ái…” Dung Kỳ lập tức nhảy theo xuống biển.
Trong đêm tối, biển cả đen như mực, cùng với cơn giông gió dữ dội, hoàn toàn trái ngược với vẻ yên bình tuyệt đẹp của ban ngày. Nó giống như con thú bị chọc giận, há cái miệng khổng lồ nuốt chửng người rơi xuống nước. Ý thức của cô dường như lìa khỏi thân xác, trán rất đau, cả người vô cùng choáng váng, đáng sợ hơn, nước biển thông qua mũi chảy vào phổi. Cổ họng như bị kim châm, không thể nào hít thở nổi. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được mình đang cận kề với cái chết.
Ngay lúc không còn sức vùng vẫy, một cánh tay mạnh mẽ bỗng quấn chặt Tiểu Ái, dùng lực kéo cô lên mặt biển. Phổi được tiếp nhận không khí, ý chí khao khát sống thúc giục cô, một lần nữa cô giãy dụa. Cuối cùng, tay của cô cũng chạm tới boong thuyền, cô được đẩy mạnh lên trên. Trong cơn mê man cô mở mắt thấy Dung Kỳ đang lay lay người mình, vẻ mặt rất lo lắng, liên tục gọi tên cô, nhưng cô lại không nghe rõ giọng nói của anh. Khó chịu, đau đầu, buồn nôn, người rất lạnh, cô túm lấy anh, muốn nói với anh, nhưng không thể nào thốt lên được.
Cô được bế vào khoang trước, cánh cửa kính đã ngăn cách cơn giông bão ở bên ngoài, chỉ có mặt thuyền không ngừng lắc lư mạnh.
Tiểu Ái nằm co ro trên giường, người mỗi lúc một lạnh hơn. Chân tay cô đều mất đi cảm giác, cứ như đã rời khỏi cơ thể. Trong ánh nhìn mơ hồ, cô có cảm giác được bế khỏi giường, đưa vào phòng vệ sinh, cô nghĩ là sẽ có nước nóng, nhưng nước chảy lên người vẫn rất lạnh. Lẽ nào Dung Kỳ đến lúc này vẫn muốn trừng phạt cô sao? Đúng! Là do cô không tốt, cố tình chơi đùa ác ý, khăng khăng làm theo ý mình, kết quả lại xảy ra cơ sự này. Nhưng hiện giờ cô đau đớn, khó chịu như vậy, tại sao anh không thể tha thứ cho cô?
Tiểu Ái lại được đặt lên giường, trên sàn khoang giờ đây gần như cũng toàn nước, xung quanh lạnh không thể tưởng tượng được, cả người cô run lên cầm cập. Cô muốn dựa vào anh lấy hơi ấm nhưng anh lại đẩy mạnh cô ra, rốt cuộc cô bật khóc, nhưng ngay cả sức để khóc to cũng không còn nữa. Trên trán cô có chất lỏng gì đó mang mùi tanh chảy xuống, dường như cô bị chảy máu.
Tiểu Ái yếu ớt nhắm mắt lại, bên tai là tiếng bước chân hoảng loạn của anh, ra ra vào vào không biết đang làm gì. Một lúc sau, mùi máu tanh trên trán không còn nữa, cô mở mắt ra, trong đôi mắt màu trà chất chứa sự hoảng loạn và run rẩy trước nay chưa từng thấy.
“Tiểu Ái, Tiểu Ái! Em không được ngủ!” Anh dùng chiếc khăn bông khô dày lau chân tay cô, sự lo lắng trong giọng nói dường như muốn nhấn chìm cô.
Tiểu Ái cảm thấy nặng nề, ngay cả tim cũng bắt đầu khó chịu. Đã gắng sức mở miệng, nhưng cô chỉ có thể thốt ra một chữ: “Lạnh…” Lời nói vừa dứt, ngay lập tức cô được bao chặt bởi một chiếc chăn mỏng nhưng thân thể vẫn không ngừng run lên cầm cập. Không biết bao lâu sau, lớp vải lạnh băng đang dán chặt trên người cô như bị ai đó cởi ra.
Tiểu Ái cố gắng mở mắt, qua bóng đèn cứu hộ vàng nhạt yếu ớt, cô chỉ có thể thấy bả vai rộng đề trần từ từ lại gần, tuy nhìn không rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được, dưới lớp chăn mỏng kia cô không mặc gì cả. Tiểu Ái yếu ớt đẩy anh ra: “Không muốn…” Tuy nhiên, sự cự tuyệt của cô chẳng thấm vào đâu. Dung Kỳ nhanh chóng ôm cô vào lòng, cảm giác tiếp xúc với thân nhiệt truyền đến, cô không còn run lấy bẩy vì lạnh nữa.
Trong lúc ý thức miên man, cô nghe thấy anh nói: “Anh biết em ghét, nhưng mà hiện giờ không được… hệ thống điện trên thuyền đã hỏng, nước nóng không có, điều hòa cũng không thể sử dụng được… còn thuốc phân nửa đã bị nước biển làm cho ướt sạch rồi… Tiểu Ái, anh không còn cách nào khác, thật sự không có cách nào khác… em chịu khó một chút, cứ tạm thời chịu khó một chút thôi…”
Cuối cùng Tiểu Ái hoàn toàn mất đi ý thức…
Sau khi tỉnh dậy, khoang trước vẫn tối tăm, dưới ánh đèn cứu hộ Tiểu Ái chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ cảnh vật xunh quanh. Xuyên qua ô cửa sổ hình tròn, cô thấy trời vẫn đang mưa to. Ý thức vừa hồi phục được một chút, thì cô lập tức khựng người lại, cảm nhận có một thân thể cường tráng đang dán chặt lấy người mình – là Dung Kỳ. Cô vô thức cựa quậy làm vết thương trở nên đau đớn đến nghẹt thở, đồng thời cũng khiến Dung Kỳ bất ngờ thở gấp. Đó rõ ràng chỉ là tiếng thở gấp bình thường, nhưng vào lúc này, hiển nhiên lại toát lên tín hiệu cảnh báo đầy ám muội.
“Tiểu Ái… đừng cựa quậy loạn xạ!” Dung Kỳ nghiến răng, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
Thân thể hồi phục chút ít, Tiểu Ái cảm thấy họ lúc này đang quấn cùng một chiếc chăn mỏng, trên giường còn rải rác quần áo của cô và anh. Cả anh và cô đều không mặc gì cả. Cổ họng Tiểu Ái phút chốc nghẹn lại, sự xấu hổ lẫn căm giận khôn cùng từ trong lòng trỗi dậy. Sao cô lại có thể như thế này? Cô muốn giãy ra nhưng mỗi khi động đậy, cơn đau ở trán dường như càng choáng váng hơn.
“Tiểu Ái! Đừng cựa quậy…” Những ngón tay anh giữ chặt lấy cô, khớp xương phát ra tiếng kêu rắc rắc. Anh đích thực có khả năng kiềm chế hơn so với người bình thường, nhưng không có nghĩa trong lòng không khát vọng.
Rõ ràng biết rằng như thế này chẳng khác gì đặt anh và cô vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng vào lúc đó anh thật sự đã rơi vào trạng thái khủng hoảng, tuyệt vọng. Thấy cô run cầm cập, chảy máu, nhiệt độ cơ thể thì ngày càng hạ xuống, không thể làm gì được, cảm giác đó khiến anh vô cùng đau khổ. Thà rằng anh bị ghét bỏ chứ nhất định không thể bỏ mặc cô được.
Thế nhưng… thế nhưng anh dường như đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô đối với mình.
Khi anh cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng đang bao lấy cô, cũng giống như bóc ra viên kẹo ẩn chứa độc dược chết người. Anh hoàn toàn không có cách nào nhìn thằng vào cơ thể tuyệt đẹp và mềm mại đó. Huống hồ hiện giờ, anh đang ôm chặt lấy cơ thể ấy, đôi môi của cô gần ngay gang tấc, đôi mắt đen nháy dù tràn ngập tức giận lẫn xấu hổ nhưng vẫn không đủ để thức tỉnh được lý trí anh.
Tiểu Ái không nghe lời cảnh báo của anh, vẫn tiếp tục giãy giụa, thân hình gợi cảm đang sát vào anh. Anh cứng đơ người không dám cựa quậy, chỉ sợ một khi hành động sẽ lập tức kéo cô xuống địa ngục không đáy kia mất. Trong sự giãy giụa của Tiểu Ái, hơi thở Dung Kỳ trở nên gấp gáp, thân hình cao ráo, thanh nhã như ngọc dần bừng lên sức nóng như lửa đốt.
Tiểu Ái cảm nhận được sự biến đổi của thân thể anh, trên khuôn mặt điển trai trắng ngần đảo điên đất trời đó, đang từ từ hiện lên sự thống khổ kìm nén.
“Tiểu Ái… nghe lời anh, đừng cựa quậy…” Anh dường như dồn toàn bộ sức lực để nói câu đó, giọng nói trong trẻo đã sớm trở nên khản đặc, nặng nề, bất lực, tựa như nó đang bị quấn bởi vô số những sợi bông.
Nếu như hiểu được, cô nên nghe lời anh và nếu như đổi lại là một người đàn ông khác đang đè trên người như vậy, cô còn có thể suy nghĩ cách giải quyết. Nhưng đối phương lại là Dung Kỳ, là anh trai cô, không phải là người đàn ông khác. Tuy nhiên, khi thấy phản ứng của anh như vậy, lòng cô lại rối như tơ vò. Cô không muốn nghe bất cứ điều gì, không muốn nhìn thấy gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người anh.
Màu sắc của đôi mắt màu trà kia bỗng nhiên trở lên đậm hơn. “Tiểu Ái…” Môi anh chạm vào môi cô, mang theo sự đòi hỏi và khát khao khiến người ta kinh ngạc, đầu lưỡi anh quấn chặt lấy đầu lưỡi mềm mại đang trốn tránh của cô. Cổ tay cô bị nắm chặt, không thể nào giãy giụa nổi, ngoài việc phát ra tiếng ú ớ ra, cô chẳng làm được gì khác nữa.
Thân thể vốn bị cương cứng của anh trong phút chốc như được đốt cháy, khát vọng với cô là một chặng đường gian nan không có kết cục. Từ tâm hồn đến thể xác, tất cả mọi thứ, không có lấy một cái gì thuộc về anh. Sau khi kìm nén rồi lại kìm nén, khi sự kiềm chế đã đến mức đường cùng, anh nghĩ rằng mình có thể buông tay. Nhưng hóa ra, anh chẳng thể nào làm được. Một trận mưa to không do con người tạo nên, ở một nơi bên ngoài thế giới văn minh mà anh quen thuộc và vùng biển đêm nơi họ gặp nạn đã khiến anh không kiềm chế được bản thân kéo cô cùng rơi xuống địa ngục.
Hơi thở mê loạn của anh ma sát vào vành tai cô, rồi nhanh chóng di chuyển xuống vùng cổ, những ngón tay thon dài của anh vuốt ve từng chút phần bụng và eo, rồi lưu luyến ở trước ngực cô. Những động tác đó kích thích cơ thể, làm cô dấy lên từng đợt run rẩy và tê dại, kèm theo đó là những hơi thở sa đọa, trụy lạc đang lan tỏa khiến cô không thể nào kìm nén nổi.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Tiểu Ái không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp nặng nề, ngoài anh ra còn có cả tiếng thở của cô.
Tiểu Ái không thể nào tin được phản ứng của chính mình. Rõ ràng phải căm ghét, nhưng thân thể cô lại đang nóng bừng, run rẩy. Cô lại… lại có thể vô liêm sỉ đến mức có cảm giác với anh ư? Nhất định là do cô s