Dung Tiểu Ái cứ như vậy đánh một giấc từ sáng tới tận tối, cho đến khi bị cơn đói hành hạ làm cho tỉnh giấc mới phát hiện ra ngay cả đến giờ ăn tối cũng đã qua. Còn đang oán thán Tư Nhã sao không gọi mình dậy thì Tiểu Ái nhìn thấy mấy tin nhắn trên điện thoại di động. Tất cả đều do Tư Nhã gửi đến, từ mười hai giờ năm mươi đến hai giờ mười phút.
Tin thứ nhất: Tiểu Ái! Mình đang ở bên ngoài, cậu mau tỉnh dậy, nhanh một chút!
Tin thứ hai: Sao vẫn còn ngủ vậy? Hôm nay là giờ của thầy Quan, cậu không muốn sống nữa à?
Tin thứ ba: Mình có gọi cho cậu, là do tự cậu không dậy đấy nhé! P/S: Sắc mặt thầy Quan vô cùng u ám…
Tiểu Ái tắt thở luôn, kiểu gì thế này? Sao lại có thể dùng tin nhắn để gọi người đang ngủ thức dậy. Cô có thể tỉnh dậy được mới lạ.
Điện thoại di động lại vang lên, lần này là cuộc gọi. Vừa nhấc điện thoại, Tiểu Ái lập tức mắng: “Cậu chết ở đâu vậy! Còn không mau quay về cho mình, mình sắp chết đói rồi nè!”
Đối phương hình như có chút ngớ người, mãi lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Ái?”
Giọng nói quyến rũ hơi khàn, không phải của Tư Nhã, mà là Thôi đại gia, ông chủ tài chính của cô lúc này. Tiểu Ái hối hận đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào, sao cô có thể gào lên với cơm áo gạo tiền của cô chứ. Ngay lập tức cô điều chỉnh lại âm lượng, rôm rả chào hỏi. Thôi Thái Dạ cũng không để ý, cười vài tiếng rồi hỏi địa chỉ nhà cô. Không tới mười lăm phút sau, một chiếc DBS màu trắng bạc đã xuất hiện ở lầu dưới khu căn hộ nhỏ cũ kỹ.
Tiểu Ái phóng như bay xuống lầu, lúc ấy đã gần mười giờ tối, chủ khu nhà trọ cũng đã ngủ rồi. Cô quấn chặt áo choàng tắm, dùng tay vuốt lại vài sợi tóc, chuẩn bị đi nghênh đón cái gọi là ăn khuya của Thôi Thái Dạ. Kết quả ăn khuya chẳng thấy đâu, bản thân lại bị lừa lên xe.
Trong xe ngập tràn mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ, Thôi Thái Dạ lướt nhìn cách ăn mặc của Tiểu Ái: “Em ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài hả?”
“Em nào có biết ăn khuya mà anh nói là ra ngoài ăn đâu…” Cô ngồi thu mình trên chiếc ghế mềm mại ngáp dài một cái. Ngược lại với trạng thái sa sút tinh thần của cô, Thôi Thái Dạ cũng bốn mươi tám giờ chưa chợp mắt như cô nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên ô cửa kính, sự tức giận của Tiểu Ái đã giảm đi chút ít: “Thôi Nhị thiếu gia, nghe em nói nè… chúng ta có thể mua đồ đóng gói ăn trên xe không?”
“Anh thấy tạo hình bây giờ của em khá hay đấy, ít nhất là có thể tạo thành trào lưu mới!” Thôi Thái Dạ trêu cô, Tiểu Ái nắm lấy áo choàng tắm đang định đưa lời phản bác, thì anh lại hướng về cô “suỵt” một cách thần bí, sau đó nhận điện thoại đang nhấp ngáy sáng trên ghế ngồi.
“Nhị thiếu gia…” Một giọng nói ngọt xớt, mềm yếu vọng ra từ điện thoại, Tiểu Ái nghe xong liền thấy rùng mình. Người phụ nữ trong điện thoại đã đủ làm người ta buồn nôn, nào ngờ Thôi Thái Dạ còn nói những lời buồn nôn hơn, mở miệng ra là “bảo bối yêu quý”, Tiểu Ái nghe mà dạ dày liên tục tiết dịch chua.
Những lời nói ngọt ngào phút chốc nhấn chìm cả xe, sau đó phát triển tới mức chuyển sang chủ đề cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, Tiểu Ái hai mắt trợn ngược ngước lên, nếu người phụ nữ này biết được bên cạnh người yêu cô ta còn có một người phụ nữ khác đang ngồi nghe không bỏ sót từ nào, không biết biểu cảm sẽ thế nào đây?
Thôi Thái Dạ hình như rất cưng chiều người phụ nữ tên Ngải Mễ Ly này, nói chuyện đến hơn mười phút mới tắt máy, còn hứa sẽ tặng cô ta dây chuyền kim cương số lượng có hạn mới nhất làm quà sinh nhật.
Tiểu Ái nghe anh hỏi vô thức lắc đầu kịch liệt, nhưng cằm bị anh xoay lại, đối diện với cặp mắt quyến rũ, phóng túng. Đôi mắt này hoàn toàn không giống với đôi mắt của Dung Kỳ, chăm chú mãi sẽ cảm nhận được sự nóng bỏng mãnh liệt trong đó. Nếu nói, đôi mắt của Dung Kỳ giống như cuối thu đầu đông, thì đôi mắt của Thôi Thái Dạ lại tựa như tháng bảy mùa hạ, tràn đầy ánh sáng và cuồng nhiệt, nó hội tụ thành vòng xoáy mê hoặc, ùn ùn bủa vây xung quanh Tiểu Ái.
Xe dừng lại bên đường, Thôi Thái Dạ nghiêng người, áp sát về phía Tiểu Ái.
“Làm… làm gì vậy?” Mí mắt cô khẽ giật, lập tức đan chéo tay trước ngực.
“Bé con tức giận rồi à?” Thôi Thái Dạ cười một cách ám muội, giơ tay ra đùa nghịch mái tóc xoăn mềm của Tiểu Ái: “Cuộc điện thoại vừa rồi là do anh cố tình, chủ yếu là muốn em học hỏi cách để trở thành người phụ nữ của anh.”
“Học hỏi?” Mí mắt Tiểu Ái không ngừng co giật: “Những chủ đề cấm trẻ dưới mười tám tuổi ư?… Đợi đã! Cái gì mà người phụ nữ của anh? Em trở thành người phụ nữ của anh khi nào? Không phải là giả vờ hẹn hò thôi sao?”
“Cho dù là giả vờ, vở kịch vẫn phải có đủ diễn viên chứ! Ít nhất lúc hẹn hò cũng phải cảm thấy vui vẻ, đúng không bé con?”
Dung Tiểu Ái rất muốn đá bay khuôn mặt tuấn tú gần ngay gang tấc. Cô hít một hơi thật sâu, liên tục nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn. Phía trước là Thôi đại gia, ông chủ tài chính của cô hiện nay, hợp đồng vai diễn một ngày còn chưa tới tay thì không được đắc tội với anh ta.
Tiểu Ái xoa xoa khuôn mặt bị xơ cứng, cố gắng nặn ra nụ cười, còn không quên liếc mắt đưa tình với anh ta: “Nhị thiếu gia! Vậy… tối nay anh muốn người ta hầu hạ thế nào đây?”
Sau khi yên lặng vài giây, trong xe vang lên một tràng cười. Thôi Thái Dạ cười lăn lộn trên ghế. Anh vốn dĩ chỉ là trêu đùa cô, không ngờ cô lại làm theo thật. Người đẹp kiêu ngạo anh đã thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai vừa chu môi, vừa làm nũng trong khi tóc tai thì rối bù, toàn thân quấn áo choàng tắm, anh coi như đã hoàn toàn bại dưới tay cô.
Sắc mặt Dung Tiểu Ái phút chốc vô cùng u ám.
Thôi Thái Dạ xoa nhẹ thái dương, thấy Tiểu Ái đang trợn mắt nhìn mình, bèn lấy một tập tài liệu từ trong ngăn phía trước xe đưa cho cô: “Cầm lấy bé con! Đây là kịch bản của “Vũ điệu đào kép”, học thuộc phần vai diễn của em, hai giờ chiều ngày kia đến Nghệ Phong tiến hành một cuộc phỏng vấn hình thức, gặp qua đạo diễn, rồi ký hợp đồng!”
Mắt Tiểu Ái bỗng sáng bừng lên, cô ôm chặt tập kịch bản, khí thế phừng phừng: “Thế nào? Tối hôm nay anh đã nghĩ ra được cần phải đi đâu hẹn hò chưa? Nếu anh muốn đi Pub chơi thâu đêm hay leo núi ngắm bình minh tôi đều ủng hộ, bất luận thế nào cũng đừng khách sáo!”
Vận may của Dung Tiểu Ái rốt cuộc cũng tới rồi!
Tiểu Ái quyết định bỏ học một ngày để gặm nhấm đống kịch bản, lúc phỏng vấn hay diễn thử một đoạn đều trơn tru, phó đạo diễn thấy vậy rất hài lòng, lập tức kí hợp đồng đóng phim.
Bộ phim “Vũ điệu đào kép” được đầu tư rất lớn, nam diễn viên chính là người mang hai dòng máu Trung – Hàn được mời về với giá ngất ngưởng. Vì thế con số thù lao trên hợp dồng của Tiểu Ái không hề thấp, thậm chí còn khiến cô mở cờ trong bụng.
Tiền đặt cọc tới tay, Tiểu Ái lập tức gọi điện mời Hình Tư Nhã đi ăn mừng thắng lợi. Hai người hết hát karaoke, ăn lẩu lại đến quán Pub chơi, phải đến gần ba giờ sáng mới loạng choạng rời khỏi hộp đêm huyên náo.
Trong cơn gió đêm đầu thu, mùi thịt nướng thơm lừng đưa tới, hai cô gái nhìn nhau, không hẹn mà xông thẳng về phía quầy bán thịt nướng bên đường, gọi một đĩa cánh gà nướng và bia ngồi ăn thỏa thích.
“Nào! Chúng ta hãy cạn ly vì hai đại minh tinh trong tương lai!” Tiểu Ái hào hứng giơ cả chai bia lên reo hò.
Tư Nhã lắc đầu nguây nguẩy: “Chai bia của cậu hết rồi còn đâu!” Uống cả đêm, quả nhiên là đã say rồi. Con bé Tiểu Ái rõ ràng tửu lượng kém, nhưng gan uống rượu bia lại cực kì tốt, mỗi lần có chuyện vui lại tự biến mình thành một hũ rượu.
“Rượu đâu? Rượu đâu? Mang rượu ra đây!” Tiểu Ái bắt đầu làm ầm ĩ, khuôn mặt Tư Nhã co rúm lại, đám người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ dị, cô vội vàng nghiêng đầu làm như mình không quen biết Tiểu Ái.
Đang uống rượu, Tư Nhã chợt quay đầu nhìn, chiếc xe màu đen S600 đang từ từ hạ cửa kính ở phía đường đối diện. Không biết có phải mắt cô hoa hay không? Nhưng chắc chắn đó là khuôn mặt lạnh lùng vô cùng đẹp trai.
“Dung Kỳ?” Tư Nhã ngạc nhiên kêu lên, Tiểu Ái lập tức sợ đến mức tỉnh cả rượu, chống tay lên bàn hô to: “Ở đâu? Ở đâu?”
Nhưng khi Tư Nhã ngoảnh đầu lại, chiếc S600 đã mất hút trong màu xám của buổi sáng tinh mơ. Sự biến mất đột ngột đó khiến Tư Nhã không nén nổi ngạc nhiên: “Lẽ nào mình lại nhìn nhầm? Nào có ai nhìn thấy em gái mình lại phớt lờ đi chứ? Hơn nữa, chiếc xe kia là xe Benzz, anh cậu chắc mua không nổi đâu nhỉ?”
“Xe Benzz?” Tiểu Ái phá lên cười: “Nếu anh mình có nhiều tiền như vậy, mình sớm đã bảo anh ấy quay một bộ phim cho mình làm diễn viên rồi, nào phải tốn công phí sức như bây giờ.” Tiểu Ái nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy chai bia trên bàn đã hết, lập tức hô to kêu chủ quán mang đến thêm chục chai nữa.
Chục chai á? Tư Nhã lau mồ hôi, con bé này hôm nay điên rồi!
Được cái này thì mất cái kia, sau mấy ngày liên tiếp trốn học, uống say, đến lớp muộn, ngày hôm sau Tiểu Ái đã phải lãnh phạt nửa ngày. Khó khăn lắm mới ra khỏi được văn phòng khoa, Tiểu Ái nhận được điện thoại đến hóa trang thử, vì thế cô lại hộc tốc tới Nghệ Phong. Kết quả khi đến nơi, cô nhận được thông báo do phía nhà tạo mẫu có việc bận, nên hôm khác sẽ gọi cô đến sau.
Hôm qua say rượu cả đêm, đầu đau như búa bổ, vừa nghe thông báo vậy, Tiểu Ái không vội vàng về ngay, mà khênh một chiếc ghế từ phòng nghỉ đến một góc nằm bò trên bàn trang điểm đánh một giấc.
Không biết mơ mơ màng màng được bao lâu, thì cô bị loạt âm thanh ồn ào đánh thức. Phía trước bàn hóa trang không biết từ lúc nào có thêm một chiếc giá quần áo di động, Tiểu Ái vạch lớp quần áo sang hai bên nhìn ra, thì ngay lập tức bị một bộ quần áo giáng xuống đầu, kèm theo đó là giọng nói tức giận hơi trẻ con: “Đem đi! Đem đi! Tất cả đem hết đi! Đây đều là những bộ quần áo rách nát!” Hai câu trước của cậu ta là tiếng Trung, nhưng hai câu sao lại là tiếng Nhật.
Cảnh tượng trong phòng nghỉ làm cho người ta líu lưỡi không thốt nên lời, khắp nơi đều là những trang phục mới tinh bị vứt khắp nơi, các nhà hóa trang và phục trang thì đang đẩy nhiều quần áo vào hơn. Một người phụ nữ già dặn đeo kính vẻ mặt bất lực, cầm lấy bộ quần áo nhà phục trang đưa cho, đi về phía anh chàng cao gầy đang đứng giữa căn phòng: “Ruki! Cậu không nên tùy hứng như vậy! Đây đều là những kiểu dáng mới nhất ngày hôm nay, cậu như vậy ngay đến tôi cũng phải tức giận rồi!” Vì cô ta nói tiếng Nhật, nên Tiểu Ái chỉ láng máng nghe được mấy từ “hôm nay”, “kiểu dáng mới.”
Bộ quần áo trên tay người phụ nữ trong nháy mắt bị người kia đoạt lấy, ngón tay mảnh dẻ trắng nõn lật lên lật xuống mấy lần, rồi lại ném đi không thương tiếc, không lệch một milimet nào, nhằm thẳng đầu Tiểu Ái lao tới.
“Tức giận?” Giọng nói trong trẻo đó đầy vẻ hung hăng ngạo mạn, như cố tình muốn nói cho người khác nghe thấy vậy. Lần này, cậu ta nói toàn bằng tiếng Trung: “Cô tức giận cho tôi xem nào? Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, bây giờ là ai đang cần ai? Nanka cô đã biết, tôi trước nay không có hứng thú với những thứ rác rưởi, lập tức bảo bọn họ dọn sạch đống rác này cho tôi, mau đi tìm quần áo phù hợp v